Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 61
Ngay lập tức, toàn bộ nồi sắt bắt đầu nóng lên, bước cuối cùng chính là dùng chân khí xuyên qua nồi sắt ngưng kết nước thuốc, chẳng khác nào cho nước thuốc vào tinh khí trời đất tinh khiết, đánh thức tinh hoa của dược liệu để đạt tới hiệu quả cao nhất của dược hiệu.
Năm phút sau, Dương Bách Xuyên nhìn xuyên qua nắp nồi thủy tinh thấy nước thuốc bên trong đã ngưng kết thành một khối, hơn nữa cũng phát ra mùi thuốc nồng đậm thì biết đã thành công rồi.
Sau đó anh lấy một nồi dược cao ra, làm thành từng viên thuốc to bằng hạt đậu nành, coi như là thành đan rồi, chẳng qua Dương Bách Xuyên hiểu rõ mình làm ra cái này chỉ có thể xem như giả “Đan Trú Nhan”.
Đan Trú Nhan thật sự là cần lò luyện đan và chân hỏa đến luyện chế, những thứ này anh lại không làm được, bây giờ giả “Đan Trú Nhan” hiệu quả chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên tin là đối với người thường thì làm đẹp như vậy là đủ rồi.
Dựa theo tính toán, một nồi dược cao được Dương Bách Xuyên phân ra một ngàn năm trăm viên “Đan Trú Nhan”, bây giờ chỉ cần thử xem hiệu quả như thế nào, một khi có hiệu quả, anh sẽ nhận được thùng tiền đầu tiên.
Sau khi tìm một cái bình thủy tinh rỗng rồi cất kỹ “Đan Trú Nhan”, Dương Bách Xuyên mới thu dọn năm phần nước thuốc bị anh luyện chế hỏng, vừa thu dọn trong lòng anh vừa rỉ máu. Anh đã mua tổng cộng mười phần dược liệu để luyện chế, tiêu phí của anh gần chín ngàn đồng bạc, năm phần luyện chế hỏng này gần như lãng phí mất bốn ngàn đồng tiền.
Bây giờ trên người anh không có tiền.
Ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa mới thu dọn rác xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tính toán thời gian cũng sắp đến lúc trả tiền thuê phòng trọ, anh tưởng là chủ nhà đến thúc giục đóng tiền thuê phòng. Hôm qua anh đi một vòng thôn Dược Vương, hiện giờ trên người còn không tới ba trăm đồng, cũng không đủ trả tiền thuê phòng, trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ nên nói thế nào để chủ nhà cho anh thư thả vài ngày, sau đó anh mở cửa phòng ra.
Nhưng một giây sau khi mở cửa, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ngoài cửa, không ngờ lại là gái đẹp tìm tới cửa, Dương Bách Xuyên lập tức nở nụ cười, thật đúng là ngủ gật lập tức có người tặng gối đầu, đang buồn vì chưa tìm được người thí nghiệm thuốc thì lại có gái đẹp chủ động đưa tới cửa.
Nhưng một giây sau khi mở cửa, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ngoài cửa, không ngờ lại là gái đẹp tìm tới cửa, Dương Bách Xuyên lập tức nở nụ cười, thật đúng là ngủ gật lập tức có người tặng gối đầu, đang buồn vì chưa tìm được người thí nghiệm thuốc thì lại có gái đẹp chủ động đưa tới cửa.
Xuất hiện ở cửa là một cô gái đeo khẩu trang, hơn nữa còn mang theo kính râm, lúc Dương Bách Xuyên mở cửa, cô ta cũng không có nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng ở cửa.
Nhưng, Dương Bách Xuyên hiện tại là ai chứ?
Anh hiện tại là tán tiên truyền nhân, là tu chân nhập môn, là người tu chân có cảnh giới ở Luyện Khí kỳ tầng một.
Có thể nói không khoác lác chứ, bây giờ Dương Bách Xuyên tập trung tinh thần cảm giác và nhạy cảm đều mạnh hơn người thường, phàm là người từng tiếp xúc với anh đều có thể bị anh nhớ kỹ, lợi hại nhất chính là người tu chân có thể cảm nhận được hơi thở của người khác.
Mỗi người trên thế giới này đều là duy nhất, mỗi người đều có hơi thở của riêng mình.
Người này ở trong cảm giác của Dương Bách Xuyên thoáng cái đã bị nhận ra.
Không ai khác chính là Liễu Linh Linh, hoa khôi lớp cũng là hoa khôi của trường.
Hơn nữa cô gái biết phòng trọ của Dương Bách Xuyên cũng chỉ có một mình Liễu Linh Linh.
Cho nên sau khi mở cửa, Dương Bách Xuyên đã lập tức nhận ra cô, mặc dù Liễu Linh Linh không nói gì còn đeo kính râm và khẩu trang, nhưng với Dương Bách Xuyên cũng không có gì khác.
“Che chắn kín như thế cậu không sợ bị nổi mụn à?” Dương Bách Xuyên cười nói một câu.
“Dương Bách Xuyên ngươi là chó à? Bà đây bịt kín như thế cậu còn nhận ra được?” Liễu Linh Linh vừa nói chuyện vừa đi vào cửa.
“Đến chỗ tôi làm gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Liễu Linh Linh tháo kính râm xuống trừng mắt nói: “Bà đây phục cậu rồi, một đại mỹ nữ như ta tìm tới cửa, người khác muốn cầu còn không được, sao đến cậu lại là vẻ mặt ghét bỏ thế, bà đây có kém như vậy sao?”
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói: “Cậu mau té đi, ở cùng một chỗ với cậu sẽ không có chuyện gì tốt, ông đây luôn gặp xui xẻo, cậu sẽ không có việc gì cần đến chỗ tôi chứ? Đừng nói là nhớ tôi?”
“Mấy ngày không gặp bà đây đích thật nhớ cậu, không được sao?” Ánh mắt Liễu Linh Linh lóe lên.
“Ách ~ câu này cậu lừa người khác còn được, ông đây không có hứng thú với cậu.” Dương Bách Xuyên nói rất dứt khoát.
Liễu Linh Linh vừa nghe lời này, lúc này lập tức nổ tung, lông mày giương lên chanh chua nói: “Dương Bách Xuyên, cậu… tôi đánh chết cậu, tức chết bà đây ~”
Trong lúc nói chuyện, Liễu Linh Linh giương nanh múa vuốt về phía Dương Bách Xuyên, dùng đôi tay trắng nõn đấm đá muốn trút giận.
Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên giơ tay bắt lấy cổ tay, thân thể Liễu Linh Linh mất thăng bằng trực tiếp dán lên người Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng không ngờ Liễu Linh Linh lại yếu đuối như vậy, anh cảm giác mình không dùng sức nhưng cô thế nào lại ngã lên người anh.
Tức thì, một hương thơm từ cơ thể thiếu nữ nhàn nhạt chui vào lỗ mũi, trên lồng ngực cũng cảm nhận được sự mềm mại thoải mái, đột nhiên Dương Bách Xuyên phản ứng lại, trò đùa này hơi quá trớn rồi.
Giống như bị điện giật anh buông Liễu Linh Linh ra nói: “Khụ khụ, không phải tôi cố ý, thật sự.” Anh cười xấu hổ cười lui về phía sau một bước né tránh.