Sự Trở Lại của Vô Thượng Tiên Đế - Chương 28 Cha
Chương 28: Cha
Lục Kỳ bị Lý Hiên nhìn chằm chằm đến mức cả người mất tự nhiên, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Lý Hiên, chủ nhật này cha mẹ tôi muốn mời anh đến nhà làm khách, không biết anh có thời gian không?”
Nói đến đây, giọng nói của Lục Kỳ có vẻ thấp thỏm.
Dù sao Lý Hiên đã không còn là Lý Hiên lúc trước nữa, bây giờ ngay cả Hoàng Giang Thái cũng phải cung kính với Lý Hiên, lại có cả thân bản lĩnh ngút trời, chưa chắc đã muốn đến làm khách nhà họ Lục.
Nhưng Lý Hiên chữa khỏi bệnh cho Lục Kỳ nên nhà họ Lục rất biết ơn hắn.
“Được.”
Ai ngờ Lý Hiên lại gật đầu mà khồng hề do dự.
“Không biết chú và dì thích cái gì, đến lúc đó tôi sẽ mang qua.”
Nghe Lý Hiên nói vậy, Lục Kỳ vội vàng xua tay.
“Anh đã chữa khỏi cho Tiểu Vĩ nhà tôi thì đã là ân nhân của chúng tôi fôi, sao lại dám để anh phải tốn kém chứ.”
Lý Hiên không nói thêm gì, chỉ ngón tay về phía phòng vệ sinh.
“Lục Kỳ, tôi đề nghị cô bây giờ nên soi gương đi.”
‘Soi gương ư?’
Đầu óc Lục Kỳ mơ hồ, khồng rõ ý của Lý Hiên là gì, lầm bầm nói: “Lẽ nào trên mặt mình có gì bẩn à?”
Nghĩ thế, Lục Kỳ nghe lời hắn đi vào phòng vệ sinh.
Chỉ là lúc nhìn thấy mình trong gương, Lục Kỳ đột nhiên bất động tại chỗ.
Trước kia mặc dù cô âỳ rất xinh đẹp nhưng da dẻ lại không được đẹp như vậy.
Lúc này nhìn người xinh đẹp trong gương, Lục Kỳ cũng phải nghi ngờ chính mình.
Da dẻ rất mịn màng, giống như trứng gà bóc.
“Lẽ nào là nhờ vào (Tan dược kia?”
Lần này Lục Kỳ đã hoàn toàn kinh ngạc.
Mấy phút sau, cồ ấy đi vào phòng khách, thấy Lý Hiên đang ngồi trên sô pha đọc báo, không nhịn được hỏi: “Đan dược mà anh cho tồi chắc là quý giá lắm nhỉ?”
“Không quý, sau này còn có nhiều lắm.” Lý Hiên nói.
Nhưng lời này vào tai Lục Kỳ thì lại thành Lý Hiên sợ cô ấy nhận thứ gì đó quý giá thì không yên lòng nên mới cố ý nói như vậy, trong lòng cô ấy dâng lên một sự ấm ấp.
Không ngờ Lý Hiên này lại là một người (Tàn ông ấm áp.
“Đúng rồi, Lý Hiên, ngày mai Đóa Đóa sẽ khai giảng, ở nhà trẻ Thần Hi cách ba cây số, lát nữa tồi sẽ cho anh wechat của giáo viên.”
Nhắc đến đây, Lục Kỳ lại nghĩ đến một chuyện.
Chỉ là mở miệng ra nhưng cuối cùng lại không nói.
Mấy hôm nữa chính là ngày 15 tháng 7, cô ấy muốn nhắc nhở Lý Hiên cũng nên đi thắp hương cho cha mẹ của anh.
Chỉ là lo sẽ gợi lại hồi ức thương tâm cho Lý Hiên nên cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Năm năm trước, nhà họ Lý phá sản, cha mẹ Lý Hiên không chịu được cú sốc phá sản nên đã tự sát, một mồi lửa đã thiêu rụi cả tòa biệt thự thành đống tro tàn.
Trong một đêm nhà họ Lý tan cửa nát nhà, cũng vì nguyên nhân này mà Mạnh Thanh Thiển mới cố chấp muốn gả cho Lý Hiên.
Nói là trong lúc Lý Hiên ở trong vực thẳm thì cồ phải ở bên cạnh anh.
Chuyện này cũng làm cho Lục Kỳ rất khâm phục bạn thân của mình, vì đó là chuyện ít ai có thể làm được.
Chỉ có điều, chuyện cha mẹ Lý Hiên tự sát, thật ra những năm qua cô ấy vần nghe được không ít lời dồn đãi.
Nói là cha mẹ Lý Hiên chưa chắc đã tự sát, rất
có thể bị người ta giết chết sau đó phóng hỏa đốt xác.
Tất nhiên thông tin nhà họ Lý phá sản thì có cả trăm câu chuyện, thật thật giả giả, không ai chắc chắn được.
Bao gồm cả người trong cuộc là Lý Hiên cũng khồng biết, chứ đừng nói đến người khác.
Lúc Lục Kỳ ra về đã đưa wechat cho Lý Hiên.
Chỉ có điều sau khi Lý Hiên gửi lời mời kết bạn thì bên kia vẫn chưa chấp nhận.
Sáng hôm sau.
Đóa Đóa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm của dồ ăn.
Lúc cô bé đi đến phòng bếp, đúng thật là trên bàn ăn đã chuẩn bị bữa sáng ngon miệng.
Đóa Đóa chớp mắt một cái, hai mắt sáng bừng lên.
Búp bê lười biếng đáng yêu lên tiếng: “Cha ơi, thơm quá đi.”
Khóe miệng Lý Hiên cong lên, biết rõ con sâu háu ăn đã bị dụ bèn nói: “Con nhanh đánh răng rửa mặt đi, đợi chút nữa là có thể ăn được rồi.”
‘Vâng.”
Đóa Đóa gật đầu thật mạnh, sau đó chạy đến bồn rửa mặt.
Cô bé đặt ghế bên dưới bồn rửa mặt, đứng lên
ghế mở vòi nước.
Lý Hiên cởi tạp dề trên cổ ra đi tới, cưng chiều vuốt ve đầu cô bé.
“Cha giúp con nhé.”
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, hắn mặc bộ quần áo mới mua hôm qua cho Đóa Đóa.
Vì lần đầu tiên thắt bím tóc đã làm rối tung hết lên nên Lý Hiên đã chăm chú lên mạng học theo một chút.
Lần này đúng là có biến hóa ngoạn mục.
Mái tóc rối bời rất nhanh đã được gội sấy khô, một kiểu tóc hoàn mỹ cũng được buộc xong.
Lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn được rửa sạch sẽ, mũm mĩm hồng hào, đúng là ngoại hình của công chúa nhỏ.
Nhìn chính mình trong gương, Đóa Đóa mãn nguyện cong khóe miệng.
“Cha giỏi quá.”
Cô bé nói rồi nhón chân lên hôn một cái lên mặt Lý Hiên.
Sau khi ăn sáng xong, Lý Hiên bế con gái đến nhà trẻ.
Lúc gần đến nhà trẻ, Đóa Đóa chủ động bảo Lý Hiên thả cô bé xuống, nắm lấy tay Lý Hiên sôi nổi đi bên cạnh.
“Mẹ mau nhìn kìa, đó là Lý Tiểu Đóa phải không?”
Người phụ nữ xoay đầu, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Đúng là hơi giống.”
Bởi vì giờ phút này không chỉ da dẻ mà trạng thái tinh thần của Đóa Đóa hoàn toàn giống như một công chúa nhỏ, cô ta không dám chắc chắn.
Vương Vi dưng ở cửa nhà trẻ.
Mồi bạn nhỏ đi qua dều vầy tay chào hỏi cồ ấy.
“Chào cô giáo.”
“Chào cô giáo, buổi sáng tốt lành!”
Vương Vi tươi cười vầy tay.
Chợt nghe thấy học sinh trong lớp mình nhắc đến Đóa Đóa nên vô thức xoay đầu lại nhìn.
Chớp mắt một cái, đôi mắt đen láy trợn tròn lên, đôi môi kiều diễm cũng hơi hé ra.
Mới chỉ một thời gian ngắn không gặp thôi mà Đóa Đóa giống như đã biến thành một người khác, thật sự quá mức đáng yêu.
Bên cạnh cũng truyền đến âm thanh kinh ngạc.
“Đó là Lý Tiểu Đóa lớp ba sao? Hơi không nhận ra đây.”
“Trời ơi, đáng yêu quá đi mất, như công chúa
nhỏ trong truyện cổ tích vậy.”
Rất nhiều phụ huynh cũng xì xào bàn tán.
Lúc này Vương Vi đã lấy lại tinh thần mới chú ý đến Lý Hiên đi bên cạnh Đóa Đóa, chân mày hơi nhíu lại.
“Xin chào cô Vương, tôi là cha của Đóa Đóa.”
Lý Hiên chủ động giơ tay ra.
Chẳng qua Vương Vi cũng không có suy nghĩ sẽ bắt tay với hắn, mà sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lùng.
Làm giáo viên của Đóa Đóa, đương nhiên cô ấy biết rõ chuyện của cô bé.
Ngày thường ở trong lớp cô ấy cũng sẽ chăm sóc cho Đóa Đóa.
Trong ấn tượng của cô ấy, cha của Đóa Đóa là người đàn ông vô trách nhiệm, bỏ vợ bỏ con gái, biến mất một phát tận năm năm, bây giờ sao lại chạy về rồi.
Nhìn thấy động tác này, Lý Hiên cũng không buồn bực, bình thản rút tay lại.
Đóa Đóa vầy tay với Lý Hiên, vui vẻ đi vào nhà trẻ.
“Nhờ cô chăm sóc Đóa Đóa.”
Lý Hiên nói, đợi đến khi nhà trẻ đóng cửa mới rời đi.
Mà ở trong nhà trẻ.
Vương Vi gọi Đóa Đóa đến đứng trước mặt mình.
“Đóa Đóa, người đàn ông lúc sáng thật sự là cha của con sao?”
“Vâng, ông ấy là cha con, cha vừa mới quay về.”
“Vậy bây giờ cha của Đóa Đóa làm công việc
gì?”
“Cha… cha, hình như không có cồng việc.”
Nghe nói vậy, trên mặt Vương Vi lộ ra một nụ cười khẩy.
“Đúng là giang sơn dề đổi bản tính khó dời, chẳng lẽ một người dan ông trưởng thành như vậy lại để Lục Kỳ nuồi ư?”
Sự chán ghét trong mắt cô ấy lại càng nhiều hơn.