Sự Trở Lại của Vô Thượng Tiên Đế - Chương 29 Có ẩn tình khác
Chương 29: Có ẩn tình khác
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, Lý Hiên không về nhà mà lái xe đến nghĩa trang Tây Giao ở ngoại thành sở Châu.
Nghĩa trang Tây Giao là nghĩa trang lớn nhất ở Sở Châu.
Đằng sau dựa vào dãy núi rộng lớn, một phần mộ đã tốn hơn ba trăm ngàn, người bình thường không đủ khả năng để chôn cất ở một nơi như vậy.
Lúc đó nhà họ Lý phá sản, cha mẹ tự tử, Lý Hiên hoàn toàn không biết lấy tiền đâu ra, còn cần phải nhờ Mạnh Thanh Thiển lấy tiền để dành của mình để làm hậu sự.
Khi đi đến trước cửa nghĩa trang, bảo vệ lập tức đứng ra ngoài dò hỏi: “Cậu là ai?”
Có điều khi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce, ông ta lập tức khách sáo hơn rất nhiều.
Lý Hiên từ trong xe lấy ra một gói thuốc ném cho nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ bèn mỉm cười, mở cửa ngay lập tức mà không hỏi hắn đi thăm mộ ai.
Lý Hiên lập tức đi vào trong.
Từng bia mộ bên trong đều có không khí u ám trầm lặng.
Khi đi đến góc tây nam, cuối cùng cũng nhìn thấy bia mộ của cha mẹ mình.
Hắn nhìn thấy xung quanh bia mộ rất sạch sẽ,
hình như thường xuyên có người quét dọn.
Năm đó nhà họ Lý phá sản, cây đổ bầy khỉ tan, ngay cả những người bạn tốt của cha mẹ của trốn tránh rất xa, các họ hàng lại tránh xa như ồn dịch.
Rốt cuộc người nào đang giúp quét dọn ngôi mộ của cha mẹ hắn vậy?
Chẳng lẽ là dì?
Mẹ của Lý Hiên có một người chị em tên là Diệp Thanh Tuyết, có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Lý và bà cũng rất yêu thương Lý Hiên.
Tuy nhiên, sau khi nhà họ Lý phá sản và cha mẹ Lý Hiên tự thiêu, Diệp Thanh Tuyết cũng khồng bao giờ xuất hiện nữa, điều này khiến Lý Hiên phải nghi ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết cũng là một kẻ hợm hĩnh nịnh bợ như mọi người và cố tình tránh mặt Lý Hiên.
Mặc dù trong thâm tâm, Lý Hiên không muốn tin rằng người dì yêu quý hắn lại là loại người như vậy.
Lý Hiên đứng trước bia mộ, nhìn dòng chữ Lý Bắc Võ, Cố Ngọc Dung và ảnh trên đó, trong lòng hơi quặn đau.
Thịch.”
Hắn quỳ xuống trước bia mộ, nước mắt tuôn trào, khồng thể kiềm chế được nữa.
Khi nhà họ Lý ở thời kỳ đỉnh cao, gia dinh giàu có, Lý Hiên được cha mẹ vồ cùng yêu thương, cho dù Lý Hiên có làm bao nhiêu chuyện nực cười thì cha mẹ hắn ốêu rất bao dung.
Lý Hiên chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, mãi đến khi cha mẹ tự tử, Lý Hiên mới hay tin gia tộc phá sản.
Cha mẹ vô cùng nuông chiều hắn nhưng tình yêu đối với hắn cũng rất chân thật.
Lý Hiên rùng mình khi nghĩ đến lúc đào xác cha mẹ mình ra khỏi đống đố nát.
Một lúc lâu sau.
Ngay khi Lý Hiên đang đắm chìm trong đau buồn và không thể thoát ra được thì một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
“Cậu là ai?”
Lý Hiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng già nua đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Lý Hiên.
“Bác là bác Khang?”
Lý Hiên nhận ra người đó, năm năm không gặp, đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Bác Khang là quản gia trong nhà, năm đó hăng hái là vậy nhưng bây giờ lại như ngọn nến sắp tàn, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân thế gầy yếu, hơn nữa chân ông âỳcũng đã bị què.
“Cậu là cậu chủ ư?”
Bác Khang cũng đã nhận ra Lý Hiên, đồi chân khập khiễng lập tức đi về phía hắn.
‘Cậu chủ, thật sự là cậu, cậu trở về rồi.’
“Đúng vậy, tôi trở về rồi.”
Lý Hiên lập tức biết được rằng tại sao ngồi mộ của cha mẹ mình lại sạch sẽ như vậy.
Nhìn thấy cây chổi trong tay bác Khang là biết ngay ông ấy là người thường xuyên đến đây quét dọn.
“Bác Khang, cảm ơn bác.” Lý Hiên cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Trước đây ông chủ đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không thế làm được gì cho ông chủ, chỉ có thể đúng giờ đến đây thăm ông chủ và bà chủ.”
Bác Khang cười khổ, đôi tay cầm lấy tay của Lý Hiên.
“Cậu chủ trở về là rất tốt rồi, năm năm nay, năm năm nay, tôi cứ tưởng cậu…”
Nói đến đây, bác Khang đột ngột dừng lại.
“Cứ tưởng tôi chết fôi, phải không?”
Lý Hiên mỉm cười: “Tôi chỉ đi đến một nơi thần kỳ mà thôi.”
“Cậu chủ, cậu trở về thật sự rất tốt, cậu đến nhà của tôi đi, tôi có mấy thứ muốn đưa cho cậu, đều là những thứ bà chủ để lại.”
“Năm đó nhà họ Lý phá sản, tôi cũng xảy ra một vài chuyện nên không kịp đưa dồ cho cậu.”
“Mẹ đế lại cho mình sao?”
Nghe vậy, Lý Hiên lập tức gật đầu.
Hai người họ đi ra khỏi nghĩa trang.
Bảo vệ lập tức nhiệt tình mở cửa và vẫy tay với Lý Hiên.
Bác Khang lộ vẻ nghi hoặc.
“Tên bảo vệ này là loại nịnh bợ, lần nào tôi đến đây cũng bị ông ta lườm nguýt một hồi, tại sao lại nhiệt tình với cậu chủ như vậy?”
“Có lẽ là vì chiếc xe Rolls-Royce này.”
Lý Hiên mở cửa xe ra.
Bác Khang ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, đây là xe của cậu sao?”
“Đúng vậy, bác Khang mau lên xe đi.”
Bác Khang run rẩy, nước mắt lăn dài.
“Cậu chủ có tiền đồ fôi.”
Đến nhà của bác Khang.
Bác Khang sống trong một tiểu khu tồi tàn, căn nhà rộng khoảng sáu mươi mét vuông, đồ đạc trong nhà đều rất cũ kỹ.
Trong phòng có một chàng trai đang ngồi trên ghế sồ pha, vắt chéo chân hút thuốc.
Sau khi nhìn thấy Lý Hiên, cậu ta không khỏi hỏi: “Cha, người này là ai vậy?”
“Đây là cậu chủ nhà họ Lý.” Bác Khang nói.
Nghe vậy, chàng trai lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Cha, là người nhà họ Lý sao? Sao cha vẫn quên hết vậy? Năm đó cha phải cấp cứu trong bệnh viện hơn ba tháng trời mới nhặt được lại cái mạng này tại sao cha vẫn dám dây vào nhà họ Lý chứ?”
Chàng trai vô cùng sốt ruột.
Bác Khang trừng mắt với con trai của mình, nghiêm khắc nói: “Đừng có nói linh tinh, còn dám nói lung tung, có tin cha đánh cho con một trận không.”
Nói xong, bác Khang xoay người lại nói Lý Hiên: “Cậu chủ, con trai của tôi cứ thích nói năng linh tinh, cậu đừng đế bụng, mau ngồi xuống đi, tôi đi rót trà cho cậu ngay bây giờ.”
Tuy nhiên, Lý Hiên lại nghe ra ý gì đó trong câu nói của bác Khang, hắn nghiêm túc hỏi: “Bác Khang, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Năm đó nhà họ Lý phá sản còn có ẩn tình khác phải không?”
Bằng doi mắt của mình, hắn đương nhiên có thể nhìn ra xương trên người bác Khang đã bị thương ở nhiều nơi, hình như đó chính là những gì Khang Dương đã nói.
Nghe thấy Lý Hiên hỏi vậy, sắc mặt của bác Khang lập tức thay đổi.
“Cậu chủ đừng nghĩ nhiều, có thể có ấn tình gì chứ.”
Bác Khang lập tức phủ nhận.
Nghĩ đến chuyện năm đó xảy ra ở biệt thự của nhà họ Lý, ông ấy liền cảm thấy rùng mình.
Nếu năm đó ông ấy không nhanh trí thì không
chỉ gãy một chiếc chân mà đã cùng chết theo chủ nhân của nhà họ Lý rồi.
Những người ra tay với nhà họ Lý thật sự rất đáng sợ, người nào người nấy như quỷ thần, có năng lực không thế tưởng tượng được.
Tuyệt đối không thể để Lý Hiên biết chuyện này được, nếu không đừng nói đến việc trả thù cho người nhà của mình, mà ngay cả Lý Hiên cũng phải bỏ mạng.
“Bác Khang đừng giấu giếm tôi nữa, hơn nữa cho dù bác có giấu tôi, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Giọng nói của Lý Hiên lộ vẻ lạnh lùng.
Bác Khang lắc đầu: ‘Vô ích thôi, cậu không thể trả thù được đâu, những người đó không phải là người bình thường.”
Quả nhiên.
“Bác Khang, bác cứ yên tâm đi, cho dù là hoàng gia của đất nước này thì cũng phải trả giá.”
Nghe vậy, Khang Dương ở bên cạnh khồng khỏi cười khấy.
Giọng điệu của cậu chủ này thật ngông cuồng.
Bác Khang cảm nhận được quyết tâm của Lý Hiên, cuối cùng thở dài nói.
“Thật ra cha mẹ của cậu khồng phải tự tử mà là bị người khác giết.”
Vừa dứt lời, thân thể của Lý Hiên không khỏi run
rây.
Một luồng sát khí ngút trời bao phủ cả người hắn, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống âm độ.
“Nói, ai đã hai chết cha me của tồi?”