Sự Trở Lại của Vô Thượng Tiên Đế - Chương 30 sở Châu chấn động
Chương 30: sở Châu chấn động
LÚC này, thân thể Lý Hiên phóng ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ, khiến cho cha con bác Khang không khỏi run rẩy.
Tuy nhiên, Lý Hiên nhanh chóng thu khí tức lại.
Điều này khiến Khang Dương lộ vẻ ngỡ ngàng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại lạnh thế?”
Bác Khang đã lên tiếng: ‘Vào buổi tối hôm nhà họ Lý xảy ra chuyện, tồi có một số vấn đề trong sổ sách cần trao đổi với ông chủ, nào ngờ vừa đến cửa phòng làm việc của ông chủ ở tầng ba thì nghe thấy giọng nói cầu xin tha thứ của ông chủ.”
“Lúc đó cửa khồng đóng chặt, tôi nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng qua khe cửa.”
“Hắn ta không chỉ đạp ông chủ ngã trên mặt đất, hơn nữa còn thẳng thừng giết chết ông chủ.”
“Bà chủ tức giận lao về phía người đàn ông đó, nhưng lại bị hắn ta tàn nhẫn bóp gãy cổ, lúc đó tôi sợ hết hồn, run rấy trốn trong phòng chứa đồ ở tầng ba.”
“Nhìn qua cửa sổ trong phòng chứa đồ, vừa hay có thể nhìn thấy hướng những người mặc dồ đen đó đi, vậy mà bọn họ lại trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống.”
“Hơn nữa trên tay người đàn ông đó lại biến ra một ngọn lửa, đốt cháy cả tòa biệt thự.”
“Thế lửa lan tràn, trước tình huống cấp bách, tôi đã nhảy từ tầng ba xuống, rơi vào trong bụi cây, chiếc
chân này bị gãy vào lúc đó.”
“Vậy ông có còn nhớ dáng vẻ của người đó không?” Lý Hiên lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt tràn đầy sát ý vồ tận.
Vậy mà cha mẹ của hắn lại bị người khác giết chết, hắn nhất định phải tìm ra kẻ đó, băm vằm đối phương thành trăm ngàn mảnh.
Bác Khang lắc đầu: “Lúc đó quá hoảng loạn, tôi cũng không nhớ rõ, có điều tôi có nghe mang máng có người gọi một người trong số đó là Vương Lãng.”
“Được, bác Khang, cảm ơn bác.”
Bác Khang khập khiễng đi vào trong phòng lấy hộp trang sức.
“Đây là thứ bà chủ giao cho tồi trước một ngày sau khi xảy ra chuyện, nói rằng một khoảng thời gian sau đưa cho cậu chủ, lúc đó tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nhảy xuống tầng, tôi phải cấp cứu trong bệnh viện hơn ba tháng mới sống sót, sau đó lại nằm viện hơn nửa năm.”
“Đến khi tồi xuất viện thì cậu chủ đã biến mất.”
Lý Hiên nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong có rất nhiều trang sức, và một tấm thẻ ngân hàng.
Đằng sau tấm thẻ ngân hàng có viết mật mã, là sinh nhật của Lý Hiên.
Đây là thứ mẹ để lại cho mình, bà ấy biết nhà họ Lý xảy ra chuyện, đây là tiền mẹ đế lại cho mình sống.
Lý Hiên siết chặt nắm đấm.
Xem ra cha mẹ của hắn đã biết rằng có người muốn giết họ từ lâu, nhưng họ lại hoàn toàn không dám chạy trốn, càng không dám báo cảnh sát.
Rốt cuộc là thế lực nào mà lại có thể khiến cha mẹ sợ hãi đến vậy, thậm chí chỉ có thế ngoan ngoãn chờ chết.
Có thế tay không biến ra lửa, chắc chắn là tu luyện giả.
Có điều cho dù là tổ chức nào, hắn cũng phải khiến bọn họ trả một cái giá nặng nề.
Giết cha mẹ của Lý Hiên hắn, ngay cả thần tiên cũng không thế cứu được bọn chúng.
“Bác Khang, hôm nào tôi sẽ đến thăm bác và giúp bác chữa vết thương ở chân.”
Nói xong, Lý Hiên thẳng thừng xoay người rời khỏi nhà bác Khang.
Hôm nay trong lòng hắn tràn đầy sát khí nặng nề, hoàn toàn không có tâm trạng để chữa trị vết thương ở chân cho bác Khang.
Sau khi Lý Hiên rời đi, Khang Dương không nhịn được nói: “Cha, có phải đầu óc của cậu chủ nhà họ Lý có vấn đề không? Anh ta nói chữa trị vết thương ở chân cho cha, chân của cha đã bị gãy bao nhiêu năm rồi chú?”
“Câm miệng.”
Bác Khang lạnh lùng ngắt lời của con trai mình.
“Cậu chủ nói như vậy, cũng vì lòng tốt thồi, tuy
nhà họ Lý không còn nữa nhưng cậu ấy vẫn là cậu chủ của cha, con cũng phải tôn kính cậu ấy một chút.”
“Còn để cha nghe thấy con nói xấu cậu chủ, cấn thận cha đánh chết con.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Khang, Lý Hiên liền xuất hiện ở nhà họ Hoàng.
Hoàng Giang Thái lập tức ra đón.
Khi nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm giận dữ của Lý Hiên, trong lòng ông âỳ không khỏi run rẩy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại khiến Lý Hiên tức giận đến thế.
“Lập tức dùng hết lực lượng của thuộc hạ của ông, bao gồm cả TI tu luyện giả khác đã chào đón tôi trên cầu Thiên Tinh ngày hôm đó, tìm cho tôi một tu luyện giả tên là Vương Lãng.”
“Cho dù có dao ba thước đất, cũng phải tìm ra hắn ta cho tồi, người nào tìm dược trước, tòi sẽ giúp người đó đột phá Tiên Thiên.”
Lý Hiên nói từng câu từng chữ.
Hoàng Giang Thái chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ tung.
Đột phá Tiên Thiên, phải biết rằng cảnh giới Tông Sư đỉnh phong như ông ấy đã là vị vua không ngai ở khu vực Giang Nam, chúa tể thật sự.
Cảnh giới Tiên Thiên đã là nhân vật trong truyền thuyết.
Hiện giờ Lý Hiên lấy việc đột phá Tiên Thiên làm phần thưởng, điều này e rằng sẽ khiến những tu luyện giả ở Sở Châu điên cuồng.
Đúng là ra tay hào phóng.
Tu luyện giả tên là Vương Lãng đó xong đời rồi, cho dù hắn ta có trốn trong hang chuột thì cũng sẽ bị tìm ra được.
Chẳng mấy chốc Hoàng Giang Thái đã tụ tập Tỉ tu luyện giả khác lại, sau khi chắc chắn thuộc hạ bọn họ không có tu luyện giả tên là Vương Lãng, ông ấy mới tuyên bố mệnh lệnh của Lý Hiên.
Hai mươi bảy tu luyện giả đó lập tức xôn xao.
Nhất là khi Hoàng Giang Thái lâỳđan dược cấp thần ra, nói là Lý Hiên ban cho ông ấy, những người này đều trở nên điên cuồng.
Cố Mạc Ngôn, gia chủ của nhà họ cố.
Vương Thọ, gia chủ của nhà họ Vương.
Vạn Tuấn của Vô Ảnh Môn.
Những nhân vật lớn bình thường hiếm khi nhìn thấy đều xuất hiện.
Vô số lực lượng khắp sở Châu đang run rẩy vì sợ hãi.
Thậm chí toàn bộ vùng Giang Nam đều chú ý tới tin tức ở Sở Châu, bọn họ cũng suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì lớn khiến nhiều thế lực tu luyện kinh động như vậy.
An Điện của Hoàng Giang Thái còn đến Lục Phiến Môn đế lấy toàn bộ hồ sơ của những người đàn ông họ Vương, ngay cả tổ tiên mười tám đời cũng bị triều tra.
Sau khi dặn dò xong, Lý Hiên đã thu hết sát khí, đến nhà trẻ đón con gái của mình tan học.
Trước cửa nhà trẻ.
Vương Vi giao tận tay Đóa Đóa cho Lý Hiên.
“Cha Đóa Đóa, con gái của anh rất thông minh và dễ thương, con bé coi anh là anh hùng, mong rằng anh có thế làm tấm gương tốt cho con bé, đừng khiến con gái anh thất vọng.”
Vương Vi nói với giọng điệu sâu xa.
“Được, cảm ơn cô Vương.”
Lý Hiên cầm bàn tay nhỏ nhắn của Đóa Đóa rời đi.
Đóa Đóa quay đầu lại vẫy tay với Vương Vi: “Tạm biệt cô giáo.”
Sau khi trở về nhà, Đóa Đóa lập tức mở cặp sách, lấy một tờ giấy vẽ tranh ra.
“Cha ơi, hôm nay cô giáo sắp xếp bài tập gia đình, bảo mồi bạn nhỏ vẽ một bức tranh với cha mẹ của mình.”
“Đóa Đóa muốn vẽ hai con hổ, cha và Đóa Đóa cùng vẽ được không ạ?”
“Được.”
Sau khi nhìn thấy con gái của mình, sát khí trên người Lý Hiên đã tan biến, lập tức trở thành tràn đầy cưng chiều.
“Đóa Đóa vẽ con hổ nhỏ, cha vẽ con hổ lớn.”
Nói xong, Đóa Đóa cầm bút màu lên và vẽ hình một con hổ nhỏ trên đó, khỏe mạnh kháu khỉnh.
Nói chứ cũng giống thật lắm.
“Cha ơi, đến lượt cha vẽ fôi.”
“Được.”
Lý Hiên học theo dáng vẻ của Đóa Đóa, vẽ một con hổ lớn lên đó.
“Con hổ cha vẽ đẹp quá.”
Đóa Đóa cầm tờ giấy lên, vui mừng khen ngợi: “Cứ như hổ sống vậy, con hổ này còn biết chớp mắt nè.”
Nghe vậy, Lý Hiên chỉ mỉm cười hờ hững.
Tuy chỉ vẽ nguệch ngoạc qua loa, nhưng được hắn vẽ nên đương nhiên cũng được trao cho một chút linh tính.