Sự Trở Lại của Vô Thượng Tiên Đế - Chương 32 Cấm hồn chú
Chương 32: Cấm hồn chú
Nghe vậy, sát ý trong mắt Lý Hiên càng thêm mãnh liệt, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo lan ra từ cơ thể hắn.
Rõ ràng năm đó nhà họ Lý diệt vong là có người sai khiến.
Mà Vương Lãng này cũng chỉ là một con dao trong tay kẻ chủ mưu đứng sau mà thôi.
Nhưng nhà họ Lý là một gia tộc kinh doanh, sao lại đắc tội với những nhân vật kinh thiên này?
Người có thể sai khiến được gia tộc tu luyện hàng đầu cũng khồng phải là kẻ đơn giản.
Vô số câu hỏi tràn ngập trong tâm trí hắn.
“Nói cho tôi biết, ai da sai khiến mấy người?”
Lý Hiên lạnh lùng hỏi.
Tuy nhiên, Vương Lãng lại khinh thường cười khẩy: “Nhãi ranh, tao nói nhiều như vậy chỉ là thấy mày thật thảm thương vì sắp chết thôi. Thế mà mày lại càng muốn biết nhiều hơn, vậy thì xuống địa ngục mà hỏi diêm vương đi.”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho tài xế bên cạnh: “Bắt nó cho tôi, chỉ là một thằng phế vật, cho dù có tu luyện năm năm thì cũng vần chỉ là phế vật mà thối.”
‘Vâng.”
Người tài xế nắm chặt tay đi về phía Lý Hiên.
Trên mặt gã nở một nụ cười hung ác.
Gã không chỉ là tài xế mà còn là thân tín của Vương Lãng và bản thân cũng là một tu luyện giả.
Nhưng gã còn chưa kịp hành động thì đã bị một cồ lực lượng vô hình đánh trúng, lập tức bay đi, thân thể còn chưa chạm đất đã nổ tung thành một đống sương máu.
Tên tài xế đã đạt tới thực lực hoá cảnh đã chết.
Lúc này, trong mắt Vương Lãng hiện rõ vẻ kinh hẵi.
Ông ta không nhìn thấy Lý Hiên ra tay mà tài xế của ông ta đã chết rồi, ông ta chưa bao giờ gặp một kẻ đáng sợ đến vậy.
“Lẽ nào hắn là cường giả cấm kỵ? Làm sao có thể? Cường giả cấm kỵ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sao tên phế vật của nhà họ Lý này lại là cường giả cấm kỵ chứ?”
Nhưng Lý Hiên không cho ông ta thời gian suy nghĩ, hắn giơ lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy.
Ngay sau đó, cơ thể của Vương Lãng bị Lý Hiên hút vào, cổ bị Lý Hiên bóp chặt.
Lúc này Vương Lãng cảm giác được mình bị một cồ lực lượng đáng sợ bao phủ, chân khí trong cơ thể mình biến mất không dấu vết, hoàn toàn không thể sử dụng được.
Khi chân khí của đối phương tiến vào cơ thế lại càng bá đạo hơn, nó đang tiêu diệt sức sống của ông ta, sinh ra một loại đau đớn xâm nhập vào linh hồn
của ông ta.
“Đúng thật là cường giả cấm kỵ rồi.”
Trong lòng Vương Lãng cảm thấy tuyệt vọng.
“Nói cho tôi biết, ai đã ra lệnh cho ông xử nhà họ Lý?”
Giọng nói của Lý Hiên giống như truyền đến từ địa ngục, lạnh thấu xương, giống như cửu Thiên Tiên Đế, ẩn chứa uy nghiêm to lớn.
Không ngờ, Vương Lãng lại cười lớn.
“Tao nói cho mày biết thì mày sẽ tha cho tao à? Dĩ nhiên là không. Nếu đã như vậy thì mày đừng mơ moi được bất cứ tin tức gì từ miệng của tao.”
“Không phải mày là cường giả cấm kỵ sao? Chẳng phải mày có sức mạnh rất đáng sợ à? Nhưng mày vĩnh viền sẽ không biết được là ai đã diệt nhà họ Lý tụi bây, ha ha ha!”
Vương Lãng biết mình sắp chết, vẻ mặt bắt đầu trở nên điên cuồng.
“Ông tưởng ông không nói thì tôi sẽ không thể biết được à?”
Lý Hiên nói xong, một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trên ngón tay của hắn, cứ thế chụp vào đầu Vương Lãng.
Lúc này, trong mắt Vương Lãng lộ ra vẻ hoảng sợ.
‘Thuật sưu hồn?’
ông ta đã từng chứng kiến có người sử dụng pháp thuật này, cho nên vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ông ta biết rõ thuật sưu hồn đáng sợ đến mức nào, người bị thuật sưu hồn tra tấn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần bị băm thành trăm ngàn mảnh.
“Năm đó mày diệt nhà họ Lý của tao, giờ tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị của linh hồn bị đốt cháy là như thế nào.” Lý Hiên lạnh lùng nói.
“Mày thật độc ác. Nhưng cho dù mày có dùng thuật sưu hồn thì có thế biết được sự thật của năm đó sao? Thằng nhãi, mày sẽ không bao giờ biết được người muốn tiêu diệt nhà họ Lý đáng sợ đến mức nào đâu.”
“Bọn chúng đã gieo một loại cấm chú vào đầu óc tao từ lâu rồi. Ai muốn nhìn trộm ký ức sẽ bị cấm chú chặn lại.”
“Ha ha ha, mày có thể giết tao nhưng vĩnh viền không biết được bí mật mà mình muốn biết đâu.”
“Thật sao?”
Lòng bàn tay của Lý Hiên dừng lại phía trên đỉnh đầu của Vương Lãng.
Quả nhiên, một đạo chú văn màu máu hiện lên, có ý đồ tấn công Lý Hiên.
Sức mạnh của bùa chú này vô cùng kỳ lạ, ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn nhìn trộm vào ký ức trong đầu Vương Lãng.
Vương Lãng cười lớn: “Thấy chưa? Muốn lấy ký
ức à, không có cửa đâu.1
“Chỉ có chút tài mọn mà cũng muốn ngăn cản tao ư? Không những tao có thế phá giải được cấm chú mà còn có thể mượn lá bùa này đế tìm được người đã thi chú cho mày.”
Lý Hiên vừa dứt lời, khí thế trên người trong nháy mắt đã thay đối, ánh sáng vàng trên bàn tay lại vô cùng huyền ảo.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Lãng, hắn đột nhiên tóm lấy một tia sét màu xanh lam từ trong hư không.
“Bùm, ầm, ầm.”
Sấm sét xuất hiện, khí tức hủy diệt vô tận khiến Vương Lãng cảm thấy như đang ở trong địa ngục.
Chú văn màu máu kia lại run rấy dữ dội.
“Răng rắc.”
Ngay sau đó, sấm sét nổ tung.
Chú văn màu máu bị nổ tan tành.
Cùng lúc đó, toàn bộ khu Cò Tô bị rung chuyến bởi một sức mạnh khủng khiếp.
Một tia sáng ký ức bị lòng bàn tay của Lý Hiên chộp lấy.
Sau khi xem xong ký ức, nó đã bị Lý Hiên bóp chặt.
Đồng thời đầu của Vương Lãng cũng bị nghiền nát.
Còn đôi mắt của Lý Hiên đã nhìn về hướng nam của thành phố Cô Tồ.
Dù đang ở trong gara ngầm nhưng ánh mắt của hắn đã xuyên thấu vào khồng gian vô tận.
“Mình đã nhìn thấy kẻ thi chú sai khiến Vương Lãng.”
Lý Hiên nói xong thì bước ra ngoài, biến mất trong gara ngầm.
Lúc này, trong một biệt thự yên tĩnh ở Giang Nam.
Có hai ông già đang chơi cờ.
Hai người này đều là gia chủ của thế gia tu luyện nổi tiếng ở Giang Nam.
Họ cũng là bạn bè lâu năm và có mối quan hệ rất thân thiết.
Nhưng một trong hai ông già lại bỗng cảm thấy lo lắng bất an.
“Lão Uông, sao thế? ông lại thua ván cờ này rồi, có tâm sự gì à?”
Ông già mặc đồ thời Đường hỏi.
Lão Uông ở phía đối diện thở dài: “Tôi vừa nhận được tin, tên phế vật của nhà họ Lý vào năm năm trước bị đẩy xuống hồ Thiên Tinh vần chưa chết, hắn lại trở về Sở Châu.”
‘Cái gì? Vần chưa chết ư?”
‘Tên Vệ Tân Vũ đó đúng là phế vật, ngay cả chút
chuyện cỏn con vậy mà cũng làm không xong. Đúng là không đỡ nổi một bức tường nhão.”
Õng già mặc đồ thời Đường tức giận nói.
Nhưng sau đó ông ta lại cười: “Khồng chết thì sao, lại cho người đi giết cho chết là được chứ gì? Một thằng con không nên thân của nhà họ Lý có gì mà phải lo lắng?”
Lão Uông thở dài: “Sau khi Lý Hiên biến mất, tồi đã phái người đi điều tra nhiều nơi, nhưng khồng có tin tức gì về hắn, thế mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện, điều này luôn khiến tôi cảm thấy bất an. Dù sao nhà họ Lý cũng liên quan đến ông trùm kia, khồng thể khồng dề phòng.”
“Yên tâm đi, cho dù thế lực đứng sau nhà họ Lý ra tay thì cũng chẳng sao. Tồi đã gieo vào trong thức hải của Vương Lãng cấm hồn chú, chỉ cần Vương Lãng dám nhắc tới tên của chúng ta thì sẽ chết ngay tại chồ, không ai có thế tra được chúng ta cả.”
“Ông nói vậy thì tôi cũng an tâm rồi.” Lão Uông gật đầu.
Õng lão mặc dồ Đường cũng cầm tách trà bên cạnh lên, định đưa vào miệng, nhưng chưa kịp chạm vào môi thì trong người ông ta đã có sấm sét cuồn cuộn ào ra.
Một luồng khí tức hủy diệt bao trùm cơ thể ông ta.
“Sao có thể thế được?”
Sắc mặt ông ta tái nhợt.
ông ta nhận ra rằng cấm chú của mình đã bị phá vỡ, đối phương còn công kích ông ta khi ở cách xa hàng ngàn dặm.
“Làm sao có thể?”
Sức mạnh khủng khiếp của sấm sét khiến chân khí trong cơ thể ông ta tán loạn, ông già mặc đồ Đường liên tục vận dụng công pháp để trấn áp nhưng vô ích.
“Phụt.”
Một ngụm máu phun ra từ miệng ông già mặc đồ Đường, toàn thân ông ta lập tức trở nên đờ đẫn.
Chín mươi phần trăm tu vi của ông ta đã bị mất đi chỉ trong nửa phút.
Õng ta vốn là tông sư đỉnh phong, nhưng đã nhanh chóng rơi xuống dưới hoá cảnh.
Lão Uông ở phía đối diện ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện qì đã xảy ra thế này?”