Sự Trở Lại của Vô Thượng Tiên Đế - Chương 33 Tiêu diệt toàn tộc
Chương 33: Tiêu diệt toàn tộc
Bên trong biệt thự rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Rõ ràng xung quanh được chiếu sáng rực rỡ nhưng lại giống như đang chìm trong bóng tối vô tận.
Lão Uông nhìn chằm chằm vào ông già mặc đo Đường toàn thân đầy máu, cổ họng cuộn lên.
Ông ta phát hiện toàn thân mình lạnh toát.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? cảnh tượng này quá đáng sợ rồi.”
Cùng lúc đó, khoảng không bên ngoài biệt thự đột nhiên bắt đầu trở nên hư ảo, một bóng người từ trong khoảng không bước ra và nhanh chóng hiện rõ thân hình.
Lý Hiên bất ngờ xuất hiện trước cửa biệt thự.
Với cảnh giới của hắn, chuyện đi từ khu Cô Tô đến thủ đô cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Từ lúc phá bỏ cấm chú, thông qua một mối liên hệ bí ẩn nào đó, hắn đã khóa chặt người thi triển cấm chú, cũng chính ông già mặc dồ Đường.
Và từ ký ức của Vương Lãng cũng biết rằng ông già mặc dồ Đường chính là kẻ chủ mưu đằng sau sai khiến Vương Lãng, tên là Quách Triệu.
Xúi giục Vương Lãng giết cha mẹ hắn, sao Lý Hiên có thể buông tha cho ông ta chứ?
Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người trong
toàn bộ biệt thự đều phải chết.
Lúc này, toàn thân Lý Hiên tràn ngập một luồng khí lạnh băng giá, như thế vừa bước ra từ địa ngục, khiến người ta cảm thấy tim đập chân run.
Lão Uông nhìn Lý Hiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, thế nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Điều này cho thấy tất cả vệ sĩ đã bị đối phương giải quyết.
Đối phó với hơn chục vệ sĩ mà không hề có tiếng động nào, chứng tỏ thực lực của đối phương cực kỳ đáng sợ.
Quách Triệu nằm đó thở hổn hển, võ cùng yếu ớt.
Ông ta nói với lão Uông: “Người này rất có thế có liên quan đến người đã làm tôi bị thương nặng. Cậu ta có thể làm hại tôi từ cách xa hàng ngàn dặm. Thủ đoạn cực kỳ khủng bố, ông chặn người này trước, tôi sẽ đi kích hoạt trận pháp trong biệt thự, giết người này trước, sau đó chúng ta có thế trốn thoát.”
Lão Uông gật đầu, năm ngón tay hình thành móng vuốt, hội tụ chân khí.
Giây tiếp theo, ồng ta lao thẳng về phía Lý Hiên.
Ông ta đang nghĩ, thanh niên này dù mạnh đến đâu cũng không dề dàng ngăn chặn được đòn tấn công của một tông sư.
Cùng lúc lão Uông ra tay ông già mặc đồ Đường cũng lảo đảo chạy vào biệt thự.
Lý Hiên nhìn thấy lão Uông lao về phía mình, trong mắt chỉ có vẻ thờ ơ.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cỗ khí thế đáng sợ lan tràn.
Lão Uông bay thẳng ra ngoài và đập vào vách tường, bị một lực cực lớn hàng ngàn hàng vạn cân ép mạnh, khồng thế cử động, toàn bộ khuồn mặt bị ép vào tường, đồng thời xương cốt cũng phát ra tiếng răng rắc.
“Sao có thể thế được?”
Ánh mắt lão Uông đầy vẻ kinh hãi.
Õng ta đường đường là cao thủ cảnh giới tông sư, thế mà lại không thế chịu nổi khí thế mà đối phương phóng ra.
Chẳng lẽ đối phương là cường giả cấm kỵ?
Vì sao sau lưng nhà họ Lý lại có một cường giả cấm kỵ?
Một cường giả cấm kỵ cũng đủ để đè bẹp toàn bộ Long Quốc rồi.
ở bên kia, Quách Triệu đã leo lên nơi điều khiến trận pháp, đột nhiên vổ vào lòng bàn tay đầy máu của mình.
Ngay lập tức, không khí trong phòng bắt đầu sồi sục.
Sức mạnh của trận pháp ngưng tụ thành một
kiếm quang khổng lồ, chĩa thẳng vào Lý Hiên, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, kiếm quang khổng lồ vừa được hình thành bắt đầu vỡ vụn và tiêu tan với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thây.
Ngay sau đó, toàn bộ trận pháp sụp đổ.
Biệt thự cũng rung chuyển dữ dội.
Con át chủ bài trong mắt Quách Triệu thực ra rất mong manh trước mặt Lý Hiên.
“Làm sao có thể thế được.”
Toàn thân Quách Triệu run rẩy.
Nhưng chưa kịp phản ứng thì một sức mạnh vồ hình cắn hút lao về phía ông ta.
Thân thể của ông ta bay tới trước mặt Lý Hiên trong nháy mắt, khi ông ta ngẩng đầu lên, thứ ông ta nhìn thấy chính là doi mắt của Lý Hiên.
Lạnh lùng, ngột ngạt, thờơ.
Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay của Lý Hiên rơi xuống đỉnh đầu ông ta.
Một đoàn ánh sáng rực rỡ lóe lên.
“Ah!”
Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng Quách Triệu.
Thuật sưu hồn còn đau đớn hơn cả trăm ngàn vết đao cắt, linh hồn cũng bị tổn thương.
Lý Hiên xem xét bên trong ký ức của ông ta.
Trong ký ức của Quách Triệu, người giật dây sau lưng ông ta đến từ một tổ chức có tên là Thí Thần Điện.
Nhưng điều khiến Lý Hiên tức giận là Quách Triệu chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của đối phương, điều đó có nghĩa là manh mối đã bị cắt đứt.
Kẻ đứng sau tấn công nhà họ Lý cực kỳ thận trọng, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
Chẳng bao lâu sau, Lý Hiên đã có được một thông tin khác trong ký ức của Quách Triệu.
Đằng sau nhà họ Lý là một nhân vật lớn của Long Quốc, thảm họa của nhà họ Lý cũng có liên quan đến nhân vật lớn đó.
Đây là tất cả những thông tin Quách Triệu biết.
Lý Hiên không khỏi cau mày.
“Ai là kẻ đứng sau nhà họ Lý? Thí Thần Điện là tổ chức như thế nào?”
Hắn tùy tiện nghiền nát ký ức của Quách Triệu thành từng mảnh.
Lúc này, hai mắt Quách Triệu đã trở nên đờ đẫn.
Sau khi sử dụng thuật sưu hồn, linh hồn sẽ không được trọn vẹn và người bị sưu hồn sẽ trở thành một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, Lý Hiên vần giầm chết ồng ta.
Cho dù là kẻ ngốc, Lý Hiên cũng sẽ không cho
phép ông ta sống trên đời này.
ở phía bên kia, lão Uông nhìn tất cả những điều này với vẻ mặt sợ hãi.
Đủ loại thủ đoạn của Lý Hiên chẳng khác gì thần linh cả.
“Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn giết bọn tao? Rốt cuộc bọn tao đã đắc tội mày chỗ nào chứ?”
Lão Uông hỏi với giọng run run.
Nghe vậy Lý Hiên đột nhiên bật cười ha hả, thậm chí có chút điên cuồng.
Sau khi cười xong, hắn nhìn lão Uông bằng ánh mắt tàn nhẩn, như thế vừa bước ra từ địa ngục.
“Câu hỏi hay đấy, bọn mày đắc tội tao chỗ nào?”
“Uông Chấn Hoa, mày còn nhớ vụ cháy của nhà họ Lý ở Sở Châu năm năm trước không?”
“Mày có còn nhớ cặp vợ chồng bị thiêu cháy không?”
“Mày còn nhớ cậu chủ nhà họ Lý bị đẩy xuống hồ Thiên Tinh năm năm trước không?”
Lời nói của Lý Hiên đầy băng giá lạnh lẽo.
Nhà họ Lý chưa bao giờ đắc tội với những người này, nhưng lại bị những ngời này làm tan nhà nát cửa, mạng sống của họ bị những người này hủy hoại, ngay cả nước từ ba con sông cũng không thể dập tắt được cơn giận trong lòng Lý Hiên.
Lúc này Uông Chấn Hoa đã hiểu.
ông ta đương nhiên nhớ rõ, bởi vì mọi hành động chống lại nhà họ Lý đều do ông ta và Quách Triệu đứng sau hậu trường điều khiển, chỉ đạo.
Một nhà họ Lý nho nhỏ giống như một con kiến đối với mấy gia tộc tu luyện như bọn chúng mà thôi.
Nhưng ông ta khồng ngờ hôm nay lại có người đến báo thù cho lũ kiến đó.
Phế vật nhà họ Lý trong miệng ông ta đã trở lại và biến thành một nhân vật có sức mạnh ngập trời như vậy.
Lúc này trong lòng Uông Chấn Hoa như long trời lở đất.
Ông ta vốn tưởng rằng là nhân vật lớn đứng sau nhà họ Lý ra tay, nhưng không ngờ đó lại là Lý Hiên.
Uông Chấn Hoa thở dài một hơi: “Thật không ngờ mày không những sống sót, mà còn đạt được tu vi phi thường như thế này.”
“Cứ giết tao đi.”
Ông ta biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, thành thử lại trở nên rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, Lý Hiên lại lạnh lùng nói: “Mày nghĩ mày chết là xong sao? Tao muốn cả gia đình mày cũng phải chồn cùng với mày.”
“Ý mày là gì?”
Uông Chấn Hoa sửng sốt.
Lý Hiên không trả lời mà đột nhiên giơ tay lên.
Một giọt máu bay ra từ giữa hai đầu lông mày của Uông Chấn Hoa.
Còn có một giọt máu bay ra từ xác Quách Triệu.
Hai giọt máu bay về phía lòng bàn tay của Lý Hiên.
Cùng lúc đó, một giọt máu khác cũng được Lý Hiên lấy ra, đó chính là máu của Vương Lãng đã bị giết trước đó.
Ba giọt máu trôi nổi trên lòng bàn tay hắn.
“Đây là thuật huyết mạch chú sát, một khi hoàn thành, tất cả những người có liên quan đến huyết thống của bọn mày đều sẽ chết.”
Lý Hiên mở miệng nói lời này.
Ngọn lửa vô tận thoát ra từ ngón tay của hắn và bao bọc ba giọt máu.
Ngọn lửa có màu máu kỳ dị và dường như có thể đốt cháy mọi thứ.
“Thuật huyết sát, đi.”
Lý Hiên hét lên một tiếng, đột nhiên có vồ số đường máu đỏ nối liền với ba giọt máu.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bắn dọc theo đường máu và tràn vào khoảng không vô tận.
Lý Hiên biết rằng ở phía bên kia của khoảng không có những người có mối liên hệ huyết thống với ba người này.
Huyết mạch chú sát, toàn tộc bị tiêu diệt.
Lý Hiên vần bày ra vẻ mặt thờ ơ.
Mối thù của nhà họ Lý năm đó chỉ có thể rửa sạch bằng máu.
Hắn muốn dùng máu của ba gia tộc để tỏ lòng thành kính với linh hồn cha mẹ mình trên thiên đường.