Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì - Chương 27 Tôi là phật cũng là ma
Chương 27: Tôi là phật cũng là ma
LÚC này, toàn hiện trường im lặng.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Mỗi người đều mở to miệng đến mức có thể nhét vừa một nắm tay.
Quả thật không thế tưởng tượng được Long Cửu Thần lại có thực lực ngút trời như vậy.
Có thế nói gan mật của bọn họ đều muốn nố tung.
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần, Long Cửu Thần lại rút đao ra.
Xẹt!
Đao khí này thậm chí còn khủng bố hơn cả ban đ’âu, nó lao thẳng về phía hàng chục võ giả ngay trước mặt anh.
“Mẹ ơi, chạy mau.”
Mười mấy võ giả vừa mới phát ra tiếng hét đ’ây hoảng sợ, nhưng chưa đợi cho bọn họ kịp trốn thoát, đao khí đã đánh mạnh vào người họ và cắt ngang tất cả ngã xuống đất.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp nơi.
“ừng ực.”
Thang Lập Võ gắng gượng nuốt nước bọt.
Tuy nhiên ông ta đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm,
dù có bị dọa sợ nhưng tự tin vẫn còn.
“Long Cửu Thần, hôm nay cho dù thực lực của cậu cường thịnh trở lại, tôi cũng sẽ đưa cậu xuống địa ngục.”
Thang Lập Võ nói ra lời tàn độc này rồi lập tức ra lệnh: “Phát động toàn bộ hỏa lực cho tôi. Không đế sống, phải chết.”
Lời nói vừa phát ra.
Đùng đùng đùng.
Bang bang bang.
Súng máy, súng trường và súng lục ở tầng trên và tầng dưới đều được khai hỏa.
Trong phút chốc, đạn bay ra như mưa xối xả và bao trùm Long cửu Thần từ mọi hướng.
“Long Cửu Thần! Cậu chết chắc rồi, chết chắc rồi.”
Nghe thấy tiếng súng vang lên dữ dội, Thang Lập Võ hưng phấn hét lên như thể giây tiếp theo có thế nhìn thấy Long cửu Thần bị bắn thành cái sàng.
Long Cửu Thần cũng không hề sợ hãi, dồn sức kích hoạt chán khí trong cơ thế.
Bùm!
Có một tiếng nố lớn.
Trên người Long cửu Thần bộc phát ra một
nguồn chân khí khủng bố giống như vụ nổ lò hơi, chất khí màu vàng đậm nồng nặc tỏa ra tứ phía.
Xẹt xẹt xẹt.
Toàn bộ những viên đạn lao về phía anh đều bị phản xạ lại với tốc độ như khi chúng lao tới và bắn vào những tay súng.
Giây tiếp theo.
Tiếng súng chợt dừng lại.
Gần một nghìn người nổ súng đều bị những viên đạn bấn ngược trở về mà ngã xuống đất chết.
Im lặng!
Sự im lặng chết chóc!
Nhìn thi thể rải rác khắp nơi nhưng Long cửu Thần lại chẳng hao tốn gì, đám người Thang Lập Võ hóa thành tượng, trong bụng dâng lên từng đợt sóng lớn.
Con mẹ nó, đây vẫn là một con người sao?
Quả thật chính là một ma đầu bò ra từ vực thẳm địa ngục.
Khủng bố quá!
Khủng bố đến như vậy.
“Thang gia, Long cửu Thần này quá đáng sợ, cậu ta đã vượt ra khỏi phạm vi võ hầu, chúng ta mau chạy trốn đi.”
Một lão giả hoảng sợ nói, không đợi Thang Lập Võ kịp lấy lại tinh thần, ông ta đã kéo Thang Lập Võ xoay người lại rồi mở máy nổ, sau đó nhảy ra khỏi bức tường đã bị đập vỡ trước đó cùng với Thang Lập Võ.
Long Cửu Thần nhón chân vọt lên tầng hai.
Khoảnh khắc anh bay lên tầng hai.
Bùm!
Một tiếng nố lớn xé trời, trời đất rung chuyển, trong nháy mắt toàn bộ nhà máy luyện kim bị san bằng, ngọn lửa kinh hoàng bắn lên cao tới cả cây số trên bầu trời.
“Chuyện gì thế?”
“Vụ nổ lớn ở chỗ nào vậy?”
“Trời ơi, là vùng ngoại ô phía bắc. Ánh lửa kinh hoàng quá, nhà máy nào nổ rồi thế?”
Toàn bộ thành phố Giang châu rơi vào tình trạng náo động.
ở nơi nào đó tại một ngã tư đường cao tốc.
“Long Miêu tướng quân nhìn kìa, có một vụ nố khủng khiếp đang xảy ra ở phía bên này.” Một thành viên của vệ đội chỉ vào ngọn lửa đang bốc lên tận trời và hét lên.
“Không ổn!”
Tim Long Miêu đập thình thịch, lập tức hét
lên: “Thế tử ở phía đó nhất định đã xảy ra chuyện, đế lại mười người, những người còn lại sẽ cùng tôi đi xem.”
“Vâng, Long Miêu tướng quân!”
Gần một trăm vệ đội nhanh chóng lên xe và phóng về phía bắc thành phố.
Cùng lúc đó, một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh trên con đường rộng rãi bổng nhiên dừng lại.
Tần Chính Thanh, Tần Tử Khanh, Lưu Phúc nhanh chóng xuống xe rồi liếc nhìn xung quanh.
“Ông nội, ông nhìn xem, ở hướng bắc của thành phố có nố lớn.” Tần Tử Khanh hoảng hốt kêu lên, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành.
Nhìn ánh lửa ngập trời, Tân Chính Thanh cảm thấy linh hồn mình như trống rỗng, toàn bộ tinh thần chợt trở nên chán nản.
“Xong rồi, nhà họ Tần chúng ta kết thúc rồi. Hãy để cho thằng súc sinh lão tam này bị tiêu diệt hoàn toàn đi.”
Nói xong, đột nhiên Tân Chính Thanh ôm tim, vẻ mặt trở nên vô cùng thống khổ rồi thẳng tắp ngã ngửa ra sau.
“Ông nội!”
Tần Tử Khanh vội vàng đỡ ông ta rồi gấp gáp
hét lên: “Bác Phúc, mau đến bệnh viện, nhanh lên.”
“Đi về phía bắc thành phố.”
Tần Chính Thanh gắng gượng nhả ra từng chữ qua kẽ răng.
Tân Tử Khanh sốt ruột muốn khóc: “ông nội, tình huống của ông bây giờ rất nguy kịch, nếu không đến bệnh viện thì sẽ bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.”
Tần Chính Thanh thở hổn hển nói: “ông phải tự mình đi xem cửu Thần còn sổng hay không, nếu không ông chết cũng không thể nhắm mắt.”
“Đi về phía bắc thành phố. Mau đi về phía bắc thành phố.”
Ông ta gầm lên và ho dữ dội, mỗi lần ho đều có máu phun ra.
“Ông nội, ông đừng kích động, hồi nhỏ Long Cửu Thần đã sống sót qua rất nhiều vụ ám sát, vận may của anh ta rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Vương phi ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ bảo vệ anh ta.”
Tân Tử Khanh nức nở nói, sau đó thúc giục: “Bác Phúc, mau đi về phía bắc thành phố đi.”
Lại nói về Tần Diệu Hoa.
Ông ta đang uống trà trong một quán trà gần nhà máy luyện kim.
Nghe thấy tiếng nố lớn, ông ta sững sờ một lúc rồi nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ và nhìn về hướng nhà máy luyện kim.
“Chà, thật là vụ nổ kinh khủng, Long cửu Thần nhất định đã chết rồi.” Tần Tử Đình hưng phấn nói.
“Không nhất định đâu.” Tân Diệu Hoa xa xăm nói: “Nếu có cách, Thang Lập Võ sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan như vậy.”
“Một khi Long cửu Thần không ở trung tâm vụ nổ, với thực lực của võ hầu Hóa cảnh thì cậu ta không thể bị vụ nố giết chết được.”
“Chúng ta nhanh chóng đi qua nhìn xem đi.”
Nói xong, ông ta dẫn mọi người nhanh chóng đi đến nhà máy luyện kim.
Tại thời điếm này.
Thang Lập Võ được lão giả kéo lên bờ từ đường thủy.
Nhìn nhà máy luyện kim đã trở thành đống đổ nát và bốc cháy dữ dội, Thang Lập Võ lấm bấm nói: “Lão Trương, lần này Long cửu Thần hẳn là đã chết rồi phải không?”
Lão Trương nói: “Chỉ cần khi vụ nố xảy ra, cậu ta ở trung tâm vụ nố thì nhất định là đã chết.”
“Nếu cậu ta chạy ra khỏi trung tâm vụ nổ, vậy thì khó mà nói được.”
Thang Lập võ cười xót xa: “Tôi cá là cậu ta đã chết.”
“Đó là mười tấn thuốc nổ TNT. Con người không thế nào chịu nối một vụ nố khủng khiếp như vậy.”
“Cho nên nhanh chóng rời đi thôi lão Trương. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vệ đội của tướng Long sẽ sớm đến đây. Nếu không rời đi thì không kịp mất.”
Sau khi lão Trương đồng ý, ông ta và Thang Lập Võ đang định quay người chuấn bị rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói âm u tựa như phát ra từ địa ngục truyền đến.
“Muốn chạy trốn ư, tôi cho phép rồi sao?”
Cơ thế của Thang Lập Võ và lão Trương chấn động mạnh, bọn họ máy móc quay người lại, sau đó miệng dần dần mở to, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, bối rối, sợ hãi và không thể tin được.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ trong ngọn lửa, cơ thể anh như được bao phủ bởi một vòng sóng nước, ngọn lửa căn bản không thể chạm vào người anh.
Nhìn khắp người anh thì có thế nói chẳng bị hao tốn tý gì.
Người này không phải ai khác.
Chính là Long cửu Thần!
Bụp.
Thang Lập Võ và lão Trương loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất vì hoảng loạn, tam quan của bọn họ đã vỡ tan.
“Long Cửu Thần, cậu, cậu, cậu… Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”
Nhìn thấy Long cửu Thần từng bước một tới gần, Thang Lập Võ đá chân lùi về sau, hãi hùng hét lên những lời này.
“Trước mặt người thiện lành, tôi có thể làm Phật cứu khổ cứu nạn. Trước mặt người ác độc, tôi có thể làm ma quỷ câu hồn lấy mạng.”
Nói xong, Long cửu Thần đi tới trước mặt Thang Lập Võ, anh kéo ông ta đứng lên khỏi mặt đất và âm trầm hỏi: “Con trai và con gái của tôi không có ở trong nhà máy luyện kim đúng không?”
Thang Lập Võ máy móc lắc đầu nói: “Không có, tôi không mang theo hai đứa con của cậu.”
Phù.
Long Cửu Thần thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh nghiêm giọng quát: “Nói nhanh! Rổt cuộc hai đứa con của tôi đâu?”
Thứ đáp lại anh là một giọng nói u ám.
“Cửu Thần, tôi cảm thấy vấn đề này cậu nên đi xuống hỏi Diêm Vương thì sẽ thích hợp hơn đấy.”