NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ta Không Sống Lại - Chương 2

  1. Home
  2. Ta Không Sống Lại
  3. Chương 2
Prev
Next

5

Sau khi khỏi bệnh, ta đến tìm mẹ chồng, yêu cầu trả lại đám nha hoàn bị điều đi trước đó.

Bà ta lại bắt đầu lải nhải giáo huấn:

“Bản thân không sinh nở được thì phải biết điều một chút, mau chóng giúp trượng phu nạp vài tiểu thiếp, sớm sinh con nối dõi cho Trình gia mới đúng đạo làm vợ!”

Ta tỏ ra ngoan ngoãn, dịu giọng đáp:

“Bà mẫu dạy rất phải. Đúng là con dâu nên sớm thu xếp chuyện này, vậy nên hôm nay mới đến xin người. Chờ nha hoàn đủ tay, con dâu nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Sắc mặt bà ta dịu đi đôi chút, hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi tốt nhất nên làm như thế!”

Ngoài những nha hoàn cũ, ta còn xin thêm một người nữa – chính là Tiểu Mai.

Trở về Huệ Phong viện, ta hỏi nàng vì sao hôm đó lại giúp ta.

Nàng cúi đầu, thấp giọng nói:

“Phu nhân, trong phủ này, bọn chủ tử chưa bao giờ xem mạng của chúng nô tài ra gì, mở miệng là đánh, là giết. Chỉ có người, từ ngày vào cửa, đã coi chúng nô tài như con người.

“Năm ngoái, có một nha hoàn chọc giận lão phu nhân, bị đánh đến nỗi không xuống giường được. Nếu không nhờ người mời đại phu, có lẽ chân nàng ấy đã tàn phế rồi.

“Nô tỳ tuy không đọc sách thánh hiền, nhưng cũng biết ai đáng để giúp, ai không đáng để giúp.”

Ta âm thầm gật đầu, lập tức thăng nàng lên làm nha hoàn thiếp thân.

Sau đó, ta đưa cả nhà ma ma ra ngoài, ăn tiệc ở tửu lâu, xem kịch ở hí viện, tiêu tiền không tiếc tay.

Ta đã nhìn thấu ý định của Trình Vận.

Hắn muốn ta chết, chắc chắn là để nuốt trọn hồi môn của ta.

Vậy thì ta càng phải khiến hắn đau lòng mới được.

Mấy đêm liền, từ Trích Hương viện nơi Trình Vận ở, liên tục vọng ra tiếng cười đùa hoan hỉ.

Tiểu Mai do dự mãi, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Ta liếc nàng:

“Có gì thì nói thẳng.”

Nàng ghé sát tai ta, thì thầm:

“Phu nhân, nô tỳ lớn lên trong phủ này, thực ra… trong phủ sớm đã có lời đồn đãi… Trình gia chủ thích nam nhân.

Trước khi xuất giá, Trình Huyên từng bắt gặp mấy lần.

Nàng ta còn cảnh cáo đám nha hoàn chúng nô tỳ, nếu dám truyền chuyện này ra ngoài, sẽ bị nhét vào bao tải quẳng xuống sông.”

Ta vỗ nhẹ lên tay nàng, cười nhạt:

“Ý ngươi là, Trình Vận không chạm vào ta, chẳng phải vì ghét bỏ ta, mà bởi hắn vốn không thích nữ nhân?”

Tiểu Mai gật đầu lia lịa.

Ta chẳng hề kinh ngạc.

Thực ra, những chuyện dơ bẩn của hắn, ta cũng đã nghe phong thanh.

Hắn không đụng vào ta, nhưng bên cạnh luôn có những gã sai vặt thanh tú thay phiên hầu hạ. Muốn không nhận ra cũng khó.

Còn Trình Huyên, năm đó rõ ràng biết huynh trưởng của mình có sở thích gì, vậy mà vẫn nhẫn tâm đẩy ta vào hố lửa.

Hai huynh muội bọn họ…

Thật là một đôi đáng ghê tởm!

6

Hôm nay, Trình Huyên về thăm nhà mẹ đẻ, Tần Khai Dương cũng đi cùng.

Ta cùng Trình Vận đứng trước cửa lớn nghênh đón.

Vừa nhìn thấy Tần Khai Dương, trong lòng ta vẫn có chút bức bối khó tả.

Hiện giờ, phụ thân hắn giữ chức Thị lang Lễ Bộ, muội muội hắn là trắc phi của tam hoàng tử do quý phi sinh ra, còn bản thân hắn là Tu soạn Hàn Lâm Viện.

Tần gia nương nhờ thế lực tam hoàng tử, nay đã như mặt trời ban trưa.

Trình Vận đương nhiên xem hắn như thượng khách, tận lực nịnh bợ, lúc này đang cười niềm nở, khom người thi lễ.

Tần Khai Dương hờ hững gật đầu, dáng vẻ cao ngạo.

Bên cạnh hắn, Trình Huyên bụng đã lớn, dung nhan tươi tắn như hoa đào, tinh thần rạng rỡ.

Một thiếp thất, có thể được phu quân đích thân đưa về thăm nhà mẹ đẻ, quả thực là vinh hạnh vô cùng.

“Ca, mẫu thân và huynh gần đây vẫn khỏe chứ?”

Trình Huyên tươi cười chào hỏi Trình Vận, coi ta như không khí, hoàn toàn quên mất đoạn tình thâm thuở nào giữa ta và nàng khi còn ở Túc Châu.

Hồi nhỏ, Vân gia và Trình gia ở gần nhau.

Dù Trình gia giàu có, nhưng chung quy vẫn chỉ là thương hộ, các gia đình quan lại khác chẳng hề coi trọng Trình Huyên, chỉ có ta bằng lòng chơi với nàng.

Bởi vậy, nàng rất thích tìm đến ta.

Về sau, khi bắt đầu học hành, những vị tiên sinh dạy ta đều là danh sĩ đức cao vọng trọng, chỉ vì nể trọng thanh danh phụ thân ta mới đồng ý vào phủ làm tư thục, người khác dù có bạc vàng cũng không mời được.

Trình Huyên cũng yêu thích cầm kỳ thi họa, nhưng Trình gia không mời được danh sư, nên thường xuyên chạy đến nhờ ta chỉ dạy.

Ta không giấu diếm, luôn tận tình chỉ bảo.

Lâu dần, nàng chẳng còn gọi ta là tỷ tỷ nữa, mà luôn theo ta ríu rít gọi sư phụ.

Nhờ sự hướng dẫn của ta, tài nghệ của nàng ngày càng tinh tiến.

Hiện tại, nàng dùng những thứ ta đã dạy, để cùng Tần Khai Dương tâm đầu ý hợp.

Quả là một hảo đồ đệ.

Ta còn đang mải suy nghĩ, chợt Trình Vận hung hăng trừng mắt nhìn ta, quát lớn:

“Ngươi là người chết hay sao? Huyên nhi đang mang thai, không biết lại đây đỡ một tay à?!”

7

Trình Huyên tay trái vịn nha hoàn, tay phải khoác chặt lấy Tần Khai Dương, có chỗ nào cần người khác đỡ nữa chứ?

Ta lặng lẽ đảo mắt.

“Ôi chao, ca ca và tẩu tẩu thành thân đã bốn năm, sao vẫn chưa có tin mừng vậy?” Nàng vừa nói vừa liếc nhìn bụng ta, lắc đầu đầy tiếc nuối.

“Muội nghe nói, ở phía nam thành có một vị đại phu rất mát tay trong việc chữa hiếm muộn. Tẩu tẩu chi bằng đến thử xem, biết đâu lại có hiệu nghiệm.”

Trình Vận cũng cười cười, lắc đầu theo:

“Huyên nhi, muội không cần bận tâm, không phải ai cũng có phúc khí như các muội, sắp vui mừng đón quý tử rồi. Làm ca ca mà nhìn cũng thấy ngưỡng mộ.”

Trình Huyên nghe vậy, vẻ mặt càng thêm đắc ý, ném cho Tần Khai Dương một ánh mắt đưa tình.

Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói:

“Huyên nhi vất vả rồi.”

Thật nực cười.

Lý do ta không mang thai, chẳng lẽ hai huynh muội bọn họ lại không biết sao?

Ta cười nhạt:

“Không cần đâu. So với tìm thầy tìm thuốc, ta lại càng tin vào việc cầu thần bái Phật hơn.”

Ta nhìn sang Tần Khai Dương, giọng điệu hờ hững:

“Tần đại nhân, hôm nay cứ thong thả ngồi lại. Ta còn phải lên Linh Nham tự dâng hương, cầu xin Phật tổ ban con ban cái, xin cáo lui trước.”

Sắc mặt Trình Vận lập tức sa sầm, nghiến răng không cho ta ra ngoài.

Ta xoay người bỏ đi, ma ma cùng mọi người đã đợi sẵn ở cổng.

Chẳng mấy chốc, mấy cỗ xe ngựa rầm rộ lao ra khỏi Trình phủ, hướng về ngoại thành.

Đến chân núi, những chiếc xe khác tiếp tục đi về Linh Nham tự, còn xe của ta rẽ sang một con đường nhỏ.

Một nén nhang sau, cỗ xe dừng lại trước một tòa biệt viện tường hồng ngói xám.

8

Không ngờ, người ta hẹn đã đến từ trước.

Bùi Dật lười nhác dựa vào ghế trúc, ngón tay khẽ lướt trên mặt quạt xếp.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn nhấc mắt lên, trong đôi đồng tử đen láy ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nhưng lại sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ngay cả đám sen đang nở rộ ngoài hiên, cũng dường như bị vẻ tuấn mỹ của hắn lấn át.

Bùi Dật là biểu đệ của tứ hoàng tử, từ nhỏ đã mất cha mẹ.

Hắn chẳng màng con đường làm quan, chỉ lo chuyện kinh doanh, mua đất, mở tiệm, phú khả địch quốc, không ai ràng buộc.

Nói không ngoa, trong danh sách những kẻ ăn chơi lừng lẫy kinh thành, hắn chắc chắn có một chỗ.

Ta mời hắn ngồi, rồi tự mình châm trà.

Lúc thành thân, ngoại tổ đã tặng ta sáu cửa hàng trong kinh làm của hồi môn.

Những năm qua, việc buôn bán ngày càng sa sút, gần như không sinh lời.

Sau khi khỏi bệnh, ta dốc lòng quản lý, xoay chuyển tình thế, thậm chí còn cầm cố quá nửa số trang sức để gom tiền mua thêm một cửa tiệm mới.

Tiệm này chuyên buôn vải, từ trong bóng tối đối đầu với Trình Vận.

Nhưng điều khó khăn nhất chính là hắn có Tần gia chống lưng, căn cơ vững chắc, còn tiệm Hoán Cẩm Hiên của ta vẫn chưa tìm được chỗ đứng.

Sau nhiều ngày trăn trở, ta nghĩ đến tiệm may Nghi Thường Các.

Nghi Thường Các nhờ vào tay nghề tinh xảo bậc nhất cùng những mẫu thiết kế thời thượng, trở thành địa chỉ được các tiểu thư quyền quý săn đón.

Mà nơi này, lại thuộc về sản nghiệp của Bùi Dật.

Ta không quanh co mà nói thẳng ý định hợp tác.

Hắn phe phẩy quạt xếp, thong thả cười:

“Trình gia buôn vải đã có chút danh tiếng ở kinh thành, nhưng ta chưa từng nghe qua cái tên Hoán Cẩm Hiên.”

Ta không giấu giếm:

“Đó là sản nghiệp riêng của thiếp, vừa khai trương, ngay cả Trình Vận cũng chưa hay biết. Mong Bùi công tử giữ kín bí mật này.”

Hắn nhướn mày, bật cười:

“Thú vị đấy, người một nhà lại đấu nhau. Chuyện riêng của Vân phu nhân, tại hạ không tiện hỏi, chỉ là—”

Hắn thả quạt, ánh mắt thản nhiên lướt qua mặt ta, rồi dừng lại trên thân thể ta một thoáng.

“Những tiệm vải muốn hợp tác với Nghi Thường Các, nhiều không kể xiết. Phu nhân định dùng cách gì… để khiến ta động lòng?”

Đích thị là một kẻ phong lưu đa tình.

Ta hiểu rõ, nếu không đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn, hắn sẽ không gật đầu.

9

Nước sôi, ta nhấc ấm trà lên.

Triều đình hiện tại kế thừa phong tục pha trà từ tiền triều, việc điểm trà đang rất thịnh hành.

Người ta thường nghiền nhỏ bánh trà, đun sôi với nước, sau đó dùng chổi đánh trà khuấy đều để tạo bọt nước, thậm chí còn có thể vẽ tranh trên mặt trà.

Nhưng ta không dùng cách đó, chỉ đơn giản dùng ấm tử sa pha trà.

“Mời công tử.”

Bùi Dật thoáng ngạc nhiên, đưa chén lên môi nhấp thử một ngụm.

Ngay lập tức, đôi mày hắn giãn ra.

“Cách uống này ta từng thấy qua, nhưng chưa biết đây là loại trà gì?”

Ta mỉm cười:

“Đây là trà mới được chế biến từ trà phường ở Giang Nam của thiếp, búp trà trắng như tuyết, hương thơm thanh cao, có chút vị mai, vì thế đặt tên là ‘Mai Chiêu Tuyết’.”

Hắn gật đầu:

“Loại trà ngon như vậy quả thực không nên đun nấu, chỉ cần pha đơn giản để giữ nguyên hương vị là tốt nhất. Đa tạ Vân phu nhân, tại hạ hôm nay xem như mở mang tầm mắt.”

Ta đã tìm hiểu từ trước, biết Bùi Dật sở hữu một trà lâu tên Thanh Phong Lâu, bản thân hắn cũng là kẻ mê trà thành tính.

Xem ra, ta đã đoán đúng sở thích của hắn.

“Lăng la tơ lụa của Hoán Cẩm Hiên thế nào, xin mời công tử tận mắt kiểm chứng.

“Ngoài ra, nơi này còn có một số loại trà mới chế, nếu có thể được công tử coi trọng và nhập vào Thanh Phong Lâu, thiếp thân tất nhiên cầu còn không được.”

Ta ra hiệu cho Tiểu Mai, nàng lập tức bưng lên một chồng mẫu vải cùng mấy gói trà.

Bùi Dật quét mắt nhìn vải vóc, sau đó cùng ta bàn bạc về phương án hợp tác.

Trước khi rời đi, hắn đột nhiên nói:

“Chúng ta dường như đã gặp nhau ở đâu đó.”

Ta thản nhiên đáp:

“Vậy sao? Thiếp không có ấn tượng.”

Hắn chỉ cười mà không nói gì thêm, rồi chắp tay cáo từ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com