THẨM NƯƠNG KHÔNG GẢ TẠ GIA - Chương 1
Cuối năm, ta cùng mẫu thân vượt ngàn dặm từ Dương Châu đến Tạ gia.
Kinh thành ai ai cũng chê cười, bảo rằng ta xuất thân thương nhân, thô thiển vô lễ, sánh cùng lang quân Tạ gia quả là trèo cao.
Ta không hề phản bác.
Mãi đến yến tiệc, mẫu thân ta nhã nhặn nhắc tới hôn sự của ta, Tạ Nam Tự lại lạnh nhạt, trào phúng nói:
“Nghe nói thương nhân trọng lợi, một vạn lượng hay bước vào cửa Tạ gia, ngươi chọn đi.”
Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng ta sẽ chọn vế sau.
Lại không ngờ, ta chậm rãi mở miệng: “Một vạn lượng.”
Một vạn lượng, đủ để ta trở về Dương Châu chiêu tuyển phu quân rồi.
1
Tạ gia là danh môn vọng tộc tại kinh thành.
Đặc biệt là vào cuối năm, khung cảnh càng thêm náo nhiệt, yến tiệc lớn nhỏ liên tiếp tổ chức, các thiên kim tiểu thư từ khắp đáp ứng lời mới mà đến.
Tại đình viện, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói rộn ràng.
Ta cùng Tạ gia tỷ muội ngồi cùng một chỗ, các nàng thì thầm to nhỏ, giọng nói nhỏ đến mức ta nghe không rõ.
Trên bàn tiệc, biểu muội của Tạ gia, Lâm Tiêu Vân, lén nhìn ta một cái, rồi quay sang cùng các tỷ muội bên cạnh cười khúc khích.
Loáng thoáng, ta nghe thấy tên mình.
Dường như bọn họ đang bình phẩm dung mạo của ta, nói rằng không thể so sánh với Kiều tỷ tỷ.
Tay cầm đũa của ta bất giác siết chặt.
Đây không phải lần đầu tiên.
Từ hôm trước, khi ta cùng mẫu thân lên kinh vào Tạ gia, ánh mắt dò xét như thế vẫn không gián đoạn.
Ban đầu, ta tức giận, nhưng mẫu thân khuyên ta nhẫn nhịn, bảo rằng đại gia tộc nhiều quy củ, chớ nên đắc tội khi chưa bước qua cửa.
Lời mẫu thân quanh quẩn bên tai, ta từ từ thở ra, giả vờ như không nghe thấy.
Ta cúi đầu, định tiếp tục dùng bữa, nhưng lại nghe có người cười nói:
“Ngươi xem nàng ta kìa, lại bắt đầu ăn rồi. Ai mà biết được mẹ con họ có phải đến phủ chúng ta ăn nhờ ở đậu không? Với diện mạo và xuất thân như vậy, làm sao xứng với Nam Tự ca ca?”
“Ngươi không thấy sao, mẫu thân nàng ta còn ra sức nịnh bợ, chắc hẳn đã hạ quyết tâm trèo cao Tạ gia rồi.”
“Nghe nói bà ta trước đây còn là kẻ tái giá, không chừng từng làm chuyện gì nhơ bẩn nên bị đuổi đi!”
“Tạch!”
Tiếng đũa rơi xuống đất.
Mấy tiểu thư sửng sốt, ngơ ngác nhìn ta.
Ta lạnh mặt, nói lớn: “Các ngươi ăn nói hồ đồ!”
Các nàng nhìn nhau, rồi lập tức im lặng.
Đúng lúc này, Tạ Nam Tự bước tới, thấy cảnh tượng trước mắt, liền nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tết nhất, ồn ào cái gì?”
Hắn dung mạo tuấn tú vô cùng.
Vào đông, hắn khoác một chiếc áo dài cổ tròn thêu họa tiết trúc xanh, cổ áo còn viền một lớp lông mịn, gương mặt tựa ngọc, dáng người như trúc biếc.
Hắn đứng đó, tự nhiên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Ta theo phản xạ nhìn về phía hắn, vừa định mở miệng nói rằng bọn họ bất kính với mẫu thân ta,
Nhưng chưa kịp nói gì, đã bị biểu muội nhà họ Tạ chen ngang.
Nàng ta cười tươi tắn, chỉ vào ta nói:
“Biểu ca, vị hôn thê của huynh chắc là chưa từng được ăn món gì ngon, vừa rồi ở bàn tiệc, nhìn chằm chằm đĩa thịt dê nướng mà ăn hết hơn nửa, trông chẳng khác nào quỷ đói đầu thai! Chúng muội chỉ trêu vài câu mà nàng đã không vui, còn ném cả đũa, thật là thô lỗ!”
Nói xong, nàng ta còn làm mặt quỷ với ta, vẻ mặt đầy tinh nghịch.
Ta tức đến toàn thân phát run, lớn tiếng nói:
“Rõ ràng là các ngươi nói xấu mẫu thân ta——”
Ta vừa nói vừa định bước qua cãi lý, nhưng Tạ Nam Tự lại hiểu lầm.
Cổ tay bị nắm chặt.
Tạ Nam Tự dùng sức mạnh hơn trước kia nhiều, hất mạnh một cái, ta bị ngã xuống đất.
Dù cách một lớp áo dày, ta vẫn cảm nhận được cơn đau dữ dội ở đầu gối và khuỷu tay.
Nước mắt sinh lý không tự chủ trào ra.
Tạ Nam Tự đứng trên cao nhìn xuống ta, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh thường, giọng điệu lạnh lùng:
“Tiêu Vân chẳng qua chỉ nói đùa vài câu, ngươi đã muốn động thủ? Đây là Tạ gia, ngươi còn chưa gả vào đây, vẫn chưa tới lượt ngươi giáo huấn người khác.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ta, mang theo vẻ hả hê, cười cợt.
Ta nào từng chịu uất ức như vậy, vành mắt liền đỏ lên, nhưng cố nhịn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là bọn họ bất kính với mẫu thân ta——”
Tạ Nam Tự lại chẳng buồn nghe, thấp giọng quát: “Đủ rồi! Yến tiệc đang ổn, ngươi làm loạn thành thế này, còn chưa đủ rắc rối sao?”
Ta sững người.
Đúng lúc này, từ cửa bên ngoài, một gia nhân lớn tiếng báo: “Kiều Tiểu thư đến rồi!”
“A! Là Kiều tỷ tỷ đến, mau mau ra xem! Tỷ ấy trượt băng giỏi nhất, phải bảo tỷ ấy chỉ dạy chúng ta.”
“Biểu ca, huynh cũng mau tới đi!”
Mọi người nhao nhao bàn tán, liền kéo nhau đi.
Lâm Tiêu Vân cười, tiến lên kéo tay áo Tạ Nam Tự, lôi hắn đi theo.
Tạ Nam Tự liếc nhìn ta đang ngã trên mặt đất, đôi mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đi.
2
Đám người ồn ào tản đi hết, ta phủi bụi bẩn trên váy, đứng dậy.
Mặc dù mùa đông áo quần dày dặn, không bị thương nặng, nhưng hẳn là khuỷu tay và đầu gối cũng đã thâm tím.
Ta không biết trượt băng, tự nhiên cũng chẳng muốn qua đó náo nhiệt, liền quay về phòng mình.
Lần lên kinh này, ngoài chuyện hôn sự, ta còn một việc hệ trọng khác.
Ba năm trước, A Mẫn tỷ tỷ của ta gả vào phủ tướng quân tại kinh thành, trước Tết đã gửi thư về Dương Châu báo tin sinh được một nam hài, cả tộc đều mừng rỡ khôn xiết.
Đây là cháu trai đầu tiên của ta, ta dĩ nhiên ghi nhớ trong lòng, đã chuẩn bị một món quà quý giá cho đứa trẻ.
Tiếc rằng ta không giỏi nữ công, cuối cùng quyết định tự tay chạm khắc một chiếc bội ngọc khắc hình trúc xanh.
Trúc thanh cao, hoa văn lại không quá phức tạp.
Ta bỏ ra số tiền lớn mua một khối ngọc tốt, mất hơn hai tháng mới chạm khắc hoàn thành.
Hôm nay, đã hẹn cùng A Mẫn tỷ tỷ gặp mặt vào giờ Thân.
Nghĩ đến đây, ta đứng bên giường, vén gối lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt ta biến đổi.
Hộp gấm của ta đâu?!
Ta lục tung cả căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng hộp gấm đâu, lòng bỗng rối bời, vội lao ra ngoài.
Đúng lúc gặp một tiểu nha hoàn đang bưng mâm đi về phía hồ, bị ta túm lấy liền giật mình:
“Thẩm… Thẩm cô nương, có chuyện gì vậy?”
Ta nhận ra nàng.
Nàng là nha hoàn trong viện này.
Ta nheo mắt, nghiêm giọng hỏi: “Hôm nay, ai đã vào phòng ta?”
Tiểu nha hoàn run lẩy bẩy, ánh mắt né tránh, lảng sang chuyện khác:
“Nô tỳ làm sao biết được? Cô nương mau buông tay, nô tỳ còn phải mang trái cây cho các tiểu thư, công tử khác!”
Nói đoạn, nàng vùng vằng muốn thoát khỏi tay ta. Ta thấy có điều chẳng lành, quyết không buông: “Ngươi không nói, ta sẽ không để ngươi đi!”
Thấy ta truy vấn đến cùng, nàng liếc mắt về phía hồ, hạ giọng nói: “Cô nương nếu mất thứ gì, cứ thử ra hồ tìm xem.”
Hồ?
Ta còn đang ngẩn người, nàng đã giật tay ta ra, vội vã bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Thật là cô nương thô lỗ.”
Ta không bận tâm lời nói của nàng, vội xách váy, bước nhanh đến hồ.
Tạ phủ rộng lớn, trong đó có một mặt hồ.
Hiện nay trời giá rét, mặt hồ đã đóng băng.
Khi ta đến, chỉ thấy vài tiểu thư mặc áo bông đang trượt băng trên hồ, tiếng cười không ngớt.
Tạ Nam Tự cũng ở đó.
Bên cạnh hắn là một vị cô nương, dáng người mảnh mai, trông yếu ớt, vai khoác chiếc áo choàng dày, nửa gương mặt xinh đẹp ẩn hiện sau lớp lông mịn, tựa như mỹ nhân che mặt.
Chắc hẳn đây là Kiều tỷ tỷ mà biểu muội nhà họ Tạ nhắc đến, quả nhiên là một mỹ nhân thực sự.
Nhưng ta nào có tâm trí để ý những chuyện này, giờ Thân đã gần kề, nghĩ đến A Mẫn tỷ tỷ hẳn đã chờ, lòng ta càng thêm sốt ruột.
Đang nghĩ nên hỏi ai, ta chợt quay đầu, liền thấy Lâm Tiêu Vân đang cầm khối ngọc của ta trong tay.
Thấy ta nhìn qua, nàng ta đảo mắt một vòng, giơ cao khối ngọc, cất giọng nũng nịu cười:
“Kiều Tỷ tỷ, tỷ không trượt băng thì thật không có thành ý. Không bằng thế này, lấy khối ngọc này làm giải thưởng, chúng ta thi từ đây trượt đến bờ kia, ai thắng thì khối ngọc này thuộc về người ấy!”