THẨM NƯƠNG KHÔNG GẢ TẠ GIA - Chương 2
3
Nàng ta đứng trên bờ, ta bước nhanh tới, muốn bắt lấy tay nàng ta: “Trả lại ta! Đây là đồ của ta!”
Nhưng nàng ta nhờ mang giày trượt, dễ dàng tránh khỏi tay ta, đáp lời:
“Ta biết là của ngươi mà. Dù gì cũng là đồ để tặng biểu ca, biểu ca nói rồi, có thể tặng chúng ta!”
Nàng ta đang nói bậy bạ gì vậy?
Ta bước lên mặt băng, nhưng băng quá trơn, suýt chút nữa ngã xuống, phải gắng gượng đứng vững: “Đây không phải đồ tặng biểu ca ngươi, mau trả lại cho ta!”
Thấy ta phủ nhận, Lâm Tiêu Vân không tin, liếc mắt khinh thường: “Ngươi còn không chịu nhận sao!”
Nói rồi, nàng ta tiện tay ném khối ngọc cho một tiểu thư khác đứng ở bên kia: “Bắt lấy!”
Tiểu thư kia vội đưa tay đón lấy.
Nhưng không ngờ, băng quá trơn, nàng ấy cũng không quen trượt, luống cuống tay chân, khối ngọc rơi từ không trung xuống.
Chạm mặt băng, vỡ tan.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong chớp mắt, đầu ta trống rỗng, tiếp theo đó, máu nóng dồn lên, không nghĩ ngợi gì liền túm lấy Lâm Tiêu Vân, vung một cái tát.
Cái tát này rất mạnh, nàng ta chưa kịp phản ứng đã ngã ngồi xuống đất, bàn tay chống vào mảnh ngọc vỡ, máu tươi tràn ra khắp nơi.
Nàng ta hồi thần, hét lên một tiếng chói tai: “A!”
Bên này động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Tạ Nam Tự.
Hắn trượt tới, thấy nàng ta ngã trên đất, tay đầy máu, còn ta đứng bên cạnh, mặt đầy giận dữ.
Hắn không nói một lời, giáng ngay một cái tát lên mặt ta: “Thẩm Cận, ngươi điên rồi?!”
Mặt ta bị đánh nghiêng sang một bên, trong miệng dâng lên vị máu tanh, ta nhìn hắn không thể tin được.
Hắn đỡ lấy Lâm Tiêu Vân, ngay cả khối ngọc vỡ trên băng cũng không thèm liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Vì một món đồ hạ đẳng không đáng giá, cũng đáng để ngươi gây chuyện lớn thế này?”
“Huống chi, vốn dĩ đó là đồ định tặng ta. Ta đã nói rồi, đem cho các nàng ấy chơi, ngươi cần gì phải tính toán nhỏ nhen như vậy?”
“Ai nói là định tặng cho ngươi——”
Lời ta còn chưa dứt, đã bị hắn hất vai, đẩy lùi lại.
Mấy tiểu thư bên cạnh đều lộ vẻ khinh bỉ nhìn ta:
“Tạ thiếu gia yêu nhất là trúc xanh, ngươi nói bội trúc này không phải tặng người âgs, ai mà tin?”
“Nhưng nói nhỏ thôi, coi chừng nàng ta lao tới đánh ngươi. Như kẻ điên ấy, thật đáng sợ.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Không biết vô tình hay cố ý, một tiểu thư khi đi ngang qua còn cố ý đẩy mạnh ta một cái.
Ta loạng choạng vài bước, chỉ thấy Tạ Nam Tự đỡ Lâm Tiêu Vân rời đi nhanh chóng.
Ta đứng đó rất lâu, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, dừng trên khối bội ngọc bị vỡ nát.
Tất cả cảm xúc trong lòng đột nhiên trào lên rồi lặng xuống, ngay cả chút lưu luyến trong tim cũng như tan vỡ theo.
Ta chợt muốn quay về Dương Châu.
4
Không còn bội ngọc, ta nhất thời không biết lấy gì để gặp mặt A Mẫn tỷ tỷ, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Không muốn để tỷ tỷ lo lắng, ta bèn nhờ người nhắn rằng hôm nay bận việc, hai ngày nữa sẽ đến.
A Mẫn tỷ tỷ vốn là người hiểu chuyện, rất nhanh sai người hồi đáp, nói rằng không sao, tỷ ấy luôn ở nhà, đợi khi nào ta rảnh hãy tới.
Ta khẽ thở dài một hơi.
Trước khi đến Tạ gia, kỳ thực ta ôm đầy kỳ vọng.
Nhớ năm đó ở Dương Châu, Tạ Nam Tự đối với ta rất tốt.
Tháng tư, hắn cùng ta chèo thuyền dạo hồ, vì ta gảy một khúc đàn.
Tháng mười, cua béo ngậy, hắn tự tay bóc cua, bóc đầy một bát, chỉ dành cho mình ta.
Tháng chạp, tuyết rơi, hắn dúi lò sưởi tay vào tay ta, vành tai đỏ bừng nói:
“Đừng để bị lạnh.”
Thuở ấy, chúng ta đều còn trẻ, thanh xuân đồng hành, tình ý âm thầm nảy sinh.
Nhưng chính con người như hắn, giờ đây lại khinh ta thô bỉ, trách ta tính toán.
Ta không thay đổi, người đổi thay chính là hắn.
Ta tuyệt đối không vì hắn mà đau lòng.
Nhưng vì cớ gì, nước mắt cứ không kiềm được mà rơi xuống.
Ta lau đi lau lại, thầm trách bản thân thật không có chí khí.
5
Đợi cảm xúc dần bình ổn, bên ngoài bỗng có nha hoàn đến gọi, nói rằng Tạ phu nhân mời gặp.
Ta thay bộ y phục mới, chỉnh đốn lại bản thân, rồi tới chính viện.
Ngoài dự liệu của ta, trong chính viện có rất đông người.
Mẫu thân ta cũng ở đó, vừa thấy ta liền vẫy tay gọi, gương mặt mang theo nụ cười.
Ta không hiểu ý, nhưng vẫn bước tới bên cạnh, cất tiếng gọi: “Mẫu thân.”
Tạ Nam Tự đứng ở phía đối diện, sắc mặt không biểu lộ điều gì.
Trái lại, biểu muội của hắn lại âm thầm lườm ta đầy oán hận, mang theo vẻ ác ý.
Ta coi như không thấy, cúi mình hành lễ với Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại.
Thấy ta nhìn về phía Tạ Nam Tự, mẫu thân ta khẽ cong môi, vỗ nhẹ tay ta, ôn tồn nói:
“Tạ phu nhân, làm phiền nhiều ngày, nay ta cũng không muốn giấu giếm nữa. Lần này lên kinh, chính là vì chuyện hôn sự của con gái ta.”
Năm đó, khi phụ thân Tạ Nam Tự còn làm quan ở Dương Châu, bởi tính liêm chính, gia cảnh thanh bần, Tạ Nam Tự lâm bệnh nặng, nhà ta đã chẳng biết tốn bao nhiêu bạc mới chữa khỏi bệnh cho hắn.
Vốn chỉ là chút ân tình nhỏ, nhưng thấy đôi bên có ý, hai nhà liền định thân, cũng coi như đền đáp.
Ta mím chặt môi, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Tạ Nam Tự.
Nam nhân ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nghe vậy liền cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét qua ta, chế giễu:
“Nghe nói thương nhân trọng lợi, một vạn lượng hay bước vào cửa Tạ gia, ngươi chọn đi.”
Lời vừa thốt ra, cả phòng kinh ngạc.
Lấy bạc gắn với hôn sự, rõ ràng là cố ý nhục nhã.
Có lẽ là để trút giận thay Lâm Tiêu Vân.
Đồng tử ta khẽ co lại, nơi trái tim nhói lên từng cơn đau âm ỉ, đầu ngón tay vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tạ phu nhân thoáng bất ngờ, nhưng rồi chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nói một lời.
Nụ cười trên mặt mẫu thân ta lập tức vụt tắt, xung quanh những ánh mắt chế giễu, cợt nhả như muốn nhấn chìm chúng ta.
Sắc mặt mẫu thân ta trắng bệch, theo bản năng siết chặt tay ta.
Lâm Tiêu Vân lại bĩu môi nói một câu:
“Chắc chắn nàng ta sẽ chọn gả cho biểu ca, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.”
Lời này khiến những người khác tỉnh ngộ.
Chẳng qua cũng chỉ là lời châm chọc, ai lại từ bỏ cơ hội bước vào Tạ gia danh giá?
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, ta chăm chú nhìn Tạ Nam Tự.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn, ta chớp mắt vài lần, cuối cùng chậm rãi cất lời:
“Ta chọn —— một vạn lượng.”
Một vạn lượng, đủ để ta trở về Dương Châu tìm một phu quân.
Lời vừa dứt, ánh mắt người nam nhân trước mặt bỗng chốc thay đổi.