Thần Long Ở Rể - Chương 274
“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”
“Được, tôi nói.”
Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.
“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”
Hồ Lâm có chút khó nói.
“Sau đó có tôi?”
“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”
‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”
Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.
“Tại nạn xe là sao?”
“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.
“Tiếp đi!”
“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”
“Tại sao?”
“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”
“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”
Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.
“Cha tôi?”
“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”
“Bạch gia?”
Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.
“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”
“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”
Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.
“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
‘Được!”
Hồ Lâm được một vài người áo đen đưa ra ngoài
Hề Cưu cùng không rời khỏi mật thất .
Bạch gia chỉ có một Bạch Long là độc định .
Mà….năm đó , quả thực Bạch Long có từng tới phương Bắc . Vì anh từng điều tra mọi chuyện của Bạch Long , anh nhớ về.
‘’Nếu vậy … Bạch Thố , Bạch Thương… Bạch Cư’’
Nghĩ đến đây, Hồ Cửu có chút mệt mỏi.
Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.
Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.
Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.
Chỉ là hiện tại…
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh Hồ Cửu…”
“Chiến thần…”
Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hôm nay sao lại…
Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.
“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”
“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.
Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.
“Vâng.”
Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.
“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”
“Ở bên…phòng phía dưới.”
Giọng hơi ngập ngừng.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.
Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.