Thần thám đến từ tương lai - Chương 59
“Cậu canh ở đây, tôi đi lục soát.” Hàn Bân nói.
Lý Huy gật đầu ra hiệu, đứng canh cạnh xe van.
Hàn Bân đeo găng tay, bao chân, mở túi phía sau ra, không phát hiện có đồ vật nào bất thường.
Bên trái đường là rừng rậm.
Nửa thân xe van đã đứng sát phần đất thịt.
Khi đang chuân bị mở cửa xe, hắn phát hiện có một dấu chân ngay ngoài ghế lái, hướng đi kéo về trong rừng.
Hàn Bân lấy điện thoại di động ra, chụp dấu chân đó lại,
Bên ghế phụ có một cái ghế, giữa hai chỗ ngồi nơi đựng đồ, bên trong có đặt giấy phép lái xe và giấy thông hành của Tôn Kỳ Phong.
Trừ thứ đó cũng không phát hiện đồ dùng nào khác.
Đúng lúc này, một trận còi cảnh sát vang lên.
Hàn Bân nhìn ra xung quanh, phát hiện đằng xa có ánh đèn lấp loé, hẳn là đội cảnh sát chi viện đã đến.
“Đội trưởng Trịnh, đội trưởng Tằng.” Hàn Bân và Lý Huy hô.
“Hai thằng nhóc các cậu nhanh
thật
“Đúng là xe của nghi phạm sao?” Tằng Bình hỏi.
“Đúng là xe của nghi phạm, chỉ là Tôn Kỳ Phong không ở trong xe.” Hàn Bân nói.
“Còn manh mối về hành tung của hắn thì sao?” Trịnh Khải Toàn hỏi.
Lúc này, xung quanh đã giăng dây phân cách.
Lý Huy dẫn đám người Trịnh Khải Toàn đến cạnh xe, nói: “Đội trưởng Trịnh, đội trưởng Tằng, nghi phạm đậu xe ớ trái đường chứ không làm theo lẽ thường là
đậu ở bên phải, tôi đoán có thể là bỏ xe, chạy vào trong rừng.”
“Có khi nào là cố tình bày hiện trường không?” Tằng Bình hỏi.
“Bân tử phát hiện loạt dấu chân bên ngoài ghế lái, chắc là không sai được.” Lý Huy nói.
“Đội trưởng Trịnh, có muốn tổ chức người, lên núi bắt hay không.” Tằng Bình hỏi.
“Hàn Bân, theo dấu chân có thể tìm được nghi phạm không?” Trịnh Khải Toàn nói.
Hàn Bân cũng vừa mới tới, không có thời gian để nghiên cứu dấu chân thật kỹ lưỡng, nói: “Dấu chân này, giẫm trên đất là nhìn ra, nhưng ùa này, vào rừng núi rậm rạp, lá rụng rất dày, khó nhìn ra dấu chân.”
“Đội trưởng Trịnh, cố muốn về cục điều động cảnh khuyển không?” Tằng Bình hỏi.
Trịnh Khải Hoàn suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ tôi sẽ xin lãnh đạo thành phố cho điều động cản khuyển, chỉ là chúng ta cũng không thể đợi chờ nữa, phải tổ chức người lên núi lùng bắt nghi phạm.”
“Đội trưởng Trịnh, tôi tình nguyện dẫn đội lên núi.” Tằng Bình nói.
“Cẩn thận một chút.”
“Anh yên tâm, lần này nhất định không để Tôn Kỳ Phong chạy nữa.”
Tằng Bình mượn mấy người ở đồn cảnh sát địa phương, lại nói với Hàn Bân và Lý Huy: “Hai người các cậu ở lại nghỉ ngơi, hay là đi theo tôi bắt người?”
“Còn cần phải nói, đương nhiên là đi bắt người cùng anh rồi.” Lý Huy vỗ ngực, nhiệt tình vô cùng.
“Đội trưởng Tằng, còn tôi thì không đi được, ở lại nghiên cứu dấu chân một chút.” Hàn Bân nói.
“Cũng được, nếu tra được manh mối mới thì báo với tôi.” Tằng Bình đáp.