Thần thám đến từ tương lai - Chương 61
Hàn Bân trầm tư lúc lâu: “Đội trưởng Tằng, không tìm thấy Tôn Kỳ Phong thì phải làm sao bây giờ?”
“Tôn Kỳ Phong để xe lại, có lẽ cũng không chạy được bao xa.” Tằng Bình đáp.
“Nhỡ như hắn chết thì sao?” Hàn Bân nói.
“Chết?” Tằng Bình kinh ngạc hỏi.
“Sao có thể chứ?” Lý Huy kinh ngạc nói.
“Tôi nói là lỡ như.” Hàn Bân nói.
“Ý cậu là đồng bọn của Tôn Kỳ Phong có thể sẽ ra tay với hắn?” Tằng Bình nói.
“Thử đổi cách suy nghĩ, nếu mấy người là đồng bọn của Tôn Kỳ Phong, trước mắt Tôn Kỳ Phong đã bị bại lộ nhưng lại không có ai biết đến sự hiện diện của các người, các người sẽ làm thế nào?” Hàn Bân nói.
Tằng Bình cau mày, nói thầm: “Giết Tôn Kỳ Phong, mọi chuyện đều kết thúc.”
“Còn có thế độc chiếm tiền cướp được.” Lý Huy nói.
“Tôi thấy, ngay từ đầu đồng bọn của Tôn Kỳ Phong đã dự tính để hắn làm tốt thí mạng, tất cả manh mối đều chỉ về phía Tôn Kỳ Phong, chỉ cần giết hắn, cảnh sát có cố gắng đến đâu cũng không tìm được Tôn Kỳ Phong.” Hàn Bân nói.
“Không tìm thấy Tôn Kỳ Phong, vụ án này chưa thể giải quyết được, sẽ không có ai nghi ngờ đến hắn.” Tằng Bình nói.
“Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán.” Hàn Bân nói.
“Nếu phỏng đoán này thực sự ứng nghiệm thì cũng có thể tìm được Tôn Kỳ Phong.” Lý Huy nói.
“Nhưng hướng điều tra sẽ có khác biệt, hiện tại tất cả cảnh sát đều đang tìm Tôn Kỳ Phong còn sống, nhưng chúng ta lại muốn tìm Tôn Kỳ Phong đã chết.” Hàn Bân nói.
“Mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng chúng ta cũng không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào, thế này đi, đội truy bắt cũng không thiếu hai người như các cậu, bên này có tôi với Điền Lệ, bắt được nghi phạm thì tổ 2 cũng có phần công lao, hai câu theo suy đoán của Hàn Bân, thăm dò một chút.” Tằng Bình nói.
“Bên phía đội trưởng Trịnh thì sao?”
“Tôi sẽ nói lại với đội trưởng Trịnh, nhất định anh ta sẽ đồng ý.” Tằng Bình nói.
“Vâng.”
Nhận được sự đồng ý của Tằng Bình, hai người Hàn Bân và Lý Huy rời khỏi đội truy bắt, bắt đầu tự mình phá án.
“Bân tử, bây giờ chúng ta bắt đầu điều tra từ đâu?” Lý Huy hỏi.
“Đội truy bắt tìm người sống, chúng ta tìm người chết.” Hàn Bân đáp.
“Cậu cảm thấy Tôn Kỳ Phong có khả năng bị giết từ khi nào?” Lý Huy hỏi.
“1 Oh hơn đêm hôm trước, trong máy giám sát ở tiểu khu Hồi Long Quan còn quay được chính Tôn Kỳ Phong lái xe, nói cách khác, hắn thực sự tham gia vào vụ án này, hơn nữa lúc ấy cũng chưa chết.” Hàn Bân nói.
“Tôn Kỳ Phong và đồng bọn gây án từ khuya hôm trước, bọn họ có thể rời đi ngay lập tức thế nhưng lại cố tình đợi thêm một ngày, đến đêm hôm sau mới chạy trốn, điều này rất ý vị.” Lý Huy nói.
“Điều này cũng không khó giải thích, bọn hắn cũng đang quan sát xem cảnh sát có phát hiện manh mối xe van này không, nếu cảnh sát không phát hiện thì khó mà tra đến Tôn Kỳ Phong, cũng không cần thiết chạy trốn, có lẽ Tôn Kỳ Phong cũng không chết.” Hàn Bân nói.
“Xem ra tên đồng bọn của Tôn Kỳ Phong vẫn còn mấy phần tình nghĩa.” Lý Huy nói.
“Cũng chưa hẳn là có tình có nghĩa, nếu cảnh sát không truy xét đến manh mối xe van, mà tên đồng bọn giết Tôn Kỳ Phong, xử lý xe van lại thành phiền phức, mà sử lý không khéo bị cảnh sát phát hiện chẳng phải là vẽ rắn thêm chân, tự tìm phiền toái cho mình à.” Hàn Bân nói.
“Với suy luận như vậy, có lẽ thời gian Tôn Kỳ Phong bị giết là từ sau khi chúng ta phát lệnh truy nã.” Lý Huy nói.
“Đến trung tâm giám sát giao thông, xem tối qua có chụp được ảnh của tài xế không.” Hàn Bân nói.
“Đúng vậy, sao tôi lại quên điều này chứ.” Lý Huy cười nói.