Thần thám đến từ tương lai - Chương 63
“Mấy cậu nghi rằng Tôn Kỳ Phong bị giết!” Triệu Minh kinh ngạc nói.
“Có phải bị giết hay không đến hiện trường chẳng phải là biết hay sao?” Hàn Bân nói.
“Còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian đi.” Lý Huy thúc giục.
Mười mấy cảnh sát nhân vân lục soát Tôn Kỳ Phong trong rừng đã nhiều giờ, như vậy rất lãng phí nhân lực.
“Chờ một chút, tôi cũng đi, tôi cũng đi!” Triệu Minh chạy theo ra ngoài, hắn cũng không muốn ở lại đây xem video giám sát nữa đâu!
Nơi xe của nghi phạm ở lại lâu nhất là ở gần tuyến cố định tại thôn Cao Dương.
ở giữa hai máy quay, quãng đường dài khoảng mấy km, mà xe của nghi phạm đi khoảng 40 phút, chắc chắn có vấn đề.
Ba người Hàn Bân lái xe đi qua hai cái máy quay cũng chỉ mất khoảng 6 phút.
Phía đông của con đường là ruộng còn phía tây là bìa rừng.
Hàn Bân đoán, nếu muốn chôn xác hẳn là đối phương sẽ chôn ở trong rừng, như vậy khó mà phát hiện được.
Khi ba người Hàn Bân lái xe trở về đi rất chậm, chính là để quan sát bên trong rừng cây xem có điều gì bất thường hay không.
Nghĩ đến vị trí mà xe van dừng lại lúc trước, Hàn Bân nhắc nhở: “Chú ý quan sát mặt đất ven đường xem có dấu lốp xe van hay không.”
Hàn Bân đi thật chậm, thuận tiện quan sát cẩn thận.
Khi lái đến điểm giữa hai máy quay, bỗng phát hiện có một dấu lốp xe xiêu vẹo, ba người vội vàng xuống xe xem xét.
“Lốp xe này khá giống, không biết có phải của xe van không?” Lý Huy sờ cằm, thầm nói.
Hàn Bân cẩn thận quan sát một phen, nói: “Trông góc độ của vế lốp xe hẳn là ô tô đã dừng xe ngược đường, giống với tình huống bỏ xe van.”
“Chi bằng chúng ta kiếm tra chung quanh một chút?” Triệu Minh đề nghị.
“40 phút mặc dù đủ để giết người chôn xác nhưng cũng khá gấp gáp, tôi nghĩ nơi chôn xác sẽ đế lại đầu mối nào đó.” Hàn Bân nói.
Lý Huy lấy một chiếc bọc giày rồi đeo vào: “Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Hàn Bân quan sát xung quanh một phen, không thấy có dấu chân nào, chỉ có thể lấy vết lốp xe làm trung tâm, lục soát bốn phía.
Ba người đi về ba hướng khác nhau để tìm kiếm, Hàn Bân tìm rất cẩn thận, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nào đó.
Sau khi tìm, Hàn Bân không phát hiện manh mối mới.
Thê’ nhưng bên Lý Huy lại hô: “Bân tử, bên này có manh mối.”
Hàn Bân vội vàng chạy tới, đây là một mảnh đất mặt xốp tương đối trống trải, Lý Huy chỉ vào một vết lôi kéo ở bên cạnh.
“Liệu có phải sau khi giết Tôn Kỳ Phong, đồng bọn đã kéo hắn đến đây không?” Lý Huy suy đoán nói.
Hàn Bân gật đầu, cũng có thể là vậy, nếu như là kéo đi thì dấu chân tên đồng bọn của Tôn Kỳ Phong cũng sẽ bị vết kéo lê này che mất.
Hai người đi dọc theo vết kéo, tiếp tục đi về trước, đi được khoảng mười mấy mét thì vết kéo biến mất.
Xung quanh lại xuất hiện nhiều dấu giày.
Những dấu giày này tán loạn chứ không thằng một đường.
Hàn Bân tìm hai dấu chân tương đối rõ, quan sát một hồi, vui vẻ nói: “Không sai rồi, đây chính là dấu chân của tên đồng bọn của Tôn Kỳ Phong.”
“Bân tử, cậu mau nhìn mảnh đất này xem, hình như là tầng đất mới.” Lý Huy nói.
Tâng đất mới rộng khoảng 6-70 cm, dài hơn 1m.
“Triệu Minh.” Hàn Bân hô to.
“Bân ca, mấy cậu phát hiện ra gì rồi sao?” Triệu Minh hô.
“Vào trong xe lấy cái xẻng ra đây.”
“Được.” Triệu Minh đáp lại, nhanh chóng chạy vào xe cầm hai cái thuổng sắt đến.
Lý Huy nhân một thanh chuẩn bị cùng Triệu Minh đào xuống.
Hàn Bân đưa tay, lấy thuổng sắt trên tay Lý Huy rồi nói: “Cậu nghỉ ngơi đi để tôi đào cho.”
Lý Huy cũng không từ chối, hắn truy lùng trên núi cả một buổi sáng quả thực là mệt mỏi vô cùng.
Bùn đất tương đối xốp, đào lên cũng không quá mất sức.