Thần thám đến từ tương lai - Chương 65
Sắp xếp nhiệm vụ xong, Trịnh Khải Toàn ngáp một cái, nói: “Còn manh mối nào khác muốn bổ sung không?”
“Đội trưởng Trịnh, theo suy đoán của tôi, nghi phạm hẳn là nam, cao khoảng 180cm, 35 tuổi, thân thể tương đối cường tráng.” Hàn Bân nói.
Trinh Khải Toàn có phần kinh ngạc nói: “Sao cậu biết chi tiết cặn kẽ như vậy?”
“Không phải tôi đã từng nói với anh thằng nhóc Hàn Bân này am hiểu giám định dấu chân sao.” Tằng Bình nói.
Trịnh Khải Toàn gật đầu, vẫn còn chút bán tín bán nghi, hắn nói: “Thế này đi, làm manh mối bổ sung, khi loại bỏ có thể tham chiếu theo.”
Triệu Minh ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Đội trưởng Trịnh, thông tin lúc này, có lẽ công ty đó cũng tan làm
*Ạ • tf
rồi.
Trịnh Khải Toàn cười: “Vậy ta thống nhất sắp xếp nhiệm vụ, toàn thể đội viên tổ 2 tan làm, trở về ngủ một giấc đi.”
“Rõ.” Cả nhóm vui vẻ đáp lại.
Làm việc liên tục 30 tiếng, người sắt cũng không chịu được.
Làm việc liên tục hai ngày liền, tinh thần thể lực của Hàn Bân sớm đã cạn kiệt, vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ.
Một giấc này của Hàn Bân trọn vẹn mười hai tiếng.
Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Bân xuống tầng, đến nhà bố mẹ ăn cơm.
Biết Hàn Bân làm việc hai ngày đầy vất vả nên Vương Tuệ Phương đã làm một bữa sáng thật phong phú cho con trai.
Sữa bò, bánh trứng gà, xúc xích, rau sống, táo, phối hợp dinh dưỡng cân đối vô cùng.
“Bân tử, nghe nó vụ ấn ở thôn Thành Trung kia là do các con phụ trách hả?” Hàn Vệ Đông hỏi.
“Sao bố biết ạ?” Hàn Bân nói.
“Hôm trước truy nã toàn thành phố chính là sở bố cử người đi.” Hàn Vệ Đông đáp.
“Đến tuyến cố định truy vết cũng có người của bố ạ?” Hàn Bân hỏi.
Hàn Vệ Đông gật đầu, nói: “Sao đột nhiên lại ngừng truy bắt, có phải có manh mối mới không.”
Hàn Bân há miệng, chuẩn bị nói lại chần chừ một chút: “Đồng chí Hàn Vệ Đông, ông cũng là cảnh sát lâu năm, trước kia cũng từng là cảnh sát hình sự, đã quên hiệp nghị bảo mật rồi sao.”
“Thằng nhóc này, còn mồm mép bịp người với bố.” Hàn Vệ Đông hừ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Cơm nước xong xuôi, Hàn Bân rời khỏi nhà, chạy đến cửa tiểu khu.
Không bao lâu sau, bên cạnh gara dưới hần có một chiếc ô tô QQ màu đỏ đi ra, ấn còi: “Bíp bíp.”
Hàn Bân mớ cửa, ngồi lên ghế phó lái, người con trai ngồi trên ghế lái chính là đồng nghiệp Lý Huy của hắn.
“Đúng là chỉ có cậu, hôm qua mệt như thế còn cố phải chuyển nhà.” Hàn Bân nói.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, phòng cũ đến kỳ rồi, hơn nữa, tôi cũng là người có xe, lái xe chuyển nhà cũng không phức tạp gì.” Lý Huy nói.
“Xe cậu nhỏ như thế, một chuyến có chở được hết hành lý không?” Hàn Bân hỏi.
“Câu này tôi không thích nghe nha, xe nhỏ thì sao, chẳng phải vẫn chứa nổi cậu đấy thôi.” Lý Huy nói khẽ.
Hàn Bân ngồi lên xe, dịch về sau, duỗi chân ra rồi nói: “Thế này còn tạm được.”
“Chậc chậc, thằng nhóc nhà cậu đúng là biết hưởng thụ.” Lý Huy nói.
“Lo mà lái xe đi, tôi chợp mắt một lát.” Hàn Bân nói.
Đến cục cảnh sát, mọi người lại bắt đầu bân rôn.
Điền Lệ đi loại trừ những nhân viên bán hàng đa cấp.