Thần thám đến từ tương lai - Chương 67
“Nói như vậy có nghĩa là hiện tại điều tra vẫn chưa có tiến triển gì.” Tằng Bình thở dài.
“Đội trưởng Tằng, bên phòng pháp y có tin tức gì không?”
“Đã lấy được DNA của nghi phạm, đang tiến hành đối chiếu với kho dữ liệu.” Tằng Bình đáp.
“Phải mất bao lâu mới có được kết quả vậy?” Triệu Minh hỏi.
“Điều này khó mà nói được, nếu nghi phạm không có tiền án thì cũng không thể so sánh đối chiếu được.” Tằng Bình lắc đầu.
“Đúng là phiền lòng ghê.” Lý Huy nói.
“Nên mới nói, các cậu phải nắm bắt thời gian điều tra, mau chóng xác định được thân phận của nghi phạm, nhắm vào việc so sánh DNA.” Tằng Bình nói.
“Đội trưởng Tằng, tôi thấy, có nên điều chỉnh phương hướng điều tra không?” Hàn Bân đề nghị.
“Điều chỉnh thế nào?”
“Trước đó Tôn Kỳ Phong và hung thủ hợp tác gây án, chắc chắn có liên hệ, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra được phương thức liên hệ của bọn hắn, tôi cảm thấy, có thể điều tra hành tung khi trước của Tôn Kỳ Phong, xác định phương thức liên lạc của bọn hắn.” Hàn Bân nói.
“Đề nghị của Hàn Bân cũng không tồi, đây cũng là một bước đột phá,” Tằng Bình suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi sắp xếp lại một chút, Điều Lệ, xế chiều cô đi tiểu khu Hồi Long Quan xem xét giám sat, điều tra hành tung mấy ngày trước khi gây án của Tôn Kỳ Phong.”
“Lý Huy, cậu đến chỗ hắn xem xét máy giám sát, xem trước khi gây án hắn có thường tiếp xúc với người nào không.”
“Triệu Minh, cậu đi phụ cận tiểu khu để hỏi thăm.”
“Hàn Bân, liên hệ bố mẹ của Tôn Kỳ Phong đến nhận thi thể.”
“Rõ.” Cả nhóm cùng hô.
“Còn vấn đề gì khác không?” Tằng Bình hỏi.
“Đội trưởng Tằng, bố mẹ của Tôn Kỳ Phong mà tới, có muốn tôi tìm hiểu tình hình của hắn từ họ không.” Hàn Bân đề nghị.
“Cảm xúc của bố mẹ người bị hại sẽ tương đối kích động, nhất định phải chú ý cách ăn nói.” Tằng Bình dặn dò.
“Vâng.”
Bốn giờ chiều.
BỐ mẹ của Tôn Kỳ Phong đã đến phân cục, dáng vẻ của họ đầy mệt mỏi.
Cùng tới còn có chị gái của Tôn Kỳ Phong, phụ trách chăm sóc hai người già.
Hàn Bân hỏi han hai người già trước, hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của bọn họ.
Hai ông bà mặc dù đau lòng nhưng sức khoẻ khá ổn định cũng không có bệnh gì nghiêm trọng.
Lúc này Hàn Bân mới dẫn ba người đến phòng pháp y để nhận thi thể.
Vén vải trắng lên, hai người già ghé vào thi thể khóc nấc lên.
Hàn Bân khuyên can xong cũng không biết nên nói thế nào, chỉ đành thờ dài một hơi, xem ra hắn vẫn hợp đi điều tra án hơn.
Dày vò hơn một tiếng, cuối cùng Hàn Bân mới dẫn ba người rời khỏi phòng pháp y.
Mẹ của Tôn Kỳ Phong ngồi lên ghế, bà vẫn bụm mặt khóc thút thít.
Nghe tiếng khóc cả tiếng liền khiến Hàn Bân có chút phiền lòng.
Hàn Bân để mẹ Tôn ở lại phòng nghỉ, còn đưa bố và chị gái Tôn Kỳ Phòng vào văn phòng để thẩm vấn.
Vừa mới ngồi xuống, chị gái Tôn Kỳ Phong không nhịn được mà hỏi: “Cảnh sát Hàn, em trai tôi chết thế nào?”
“Là bị người khác xiết chết.” Hàn Bân nói.
“Là ai đã nhẫn tâm là ra việc này.”
Bố của Tôn Kỳ Phong nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng.
“Tôn Kỳ Phong có dính líu đến một vụ án giết người cướp của, chúng tôi nghi ngờ hắn bị đồng bọn giết chết.” Hàn Bân nói.
“Điều nay sao có thể, Kỳ Phong là người thật thà, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ!” Chị gái của Tôn Kỳ Phong kinh ngạc mà nói.