Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 382 Hoàng tộc tấn công, tranh đoạt Long Tỷ
- Home
- Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
- Chương 382 Hoàng tộc tấn công, tranh đoạt Long Tỷ
Chương 382: Hoàng tộc tấn công, tranh đoạt Long Tỷ!
“Thanh Bảng chính là danh sách đại diện cho thực lực mạnh hay yếu của giới trẻ Long Quốc.”
“Trong danh sách này tống cộng chỉ có mười cái tên, cứ năm năm sẽ tiến hành một cuộc thi đấu để chọn ra danh sách Thanh Bảng mới, bất cứ ai trên ba mươi tuối sẽ không được tham gia cuộc đấu.”
“Thanh Bảng này có lịch sử hàng trăm năm ở Long Quốc, chỉ cần được xếp hạng vào Thanh Bảng thì đều là thiên kiêu rực rỡ và xuất sắc nhất, cuối cùng khi tất cả họ trưởng thành đều trở thành lão đại”
“Mà Thanh Bảng chỉ dành cho những võ giả trẻ tuổi mà thôi, có thể khiến bọn họ nhất cử thành danh, vinh quang tồn tại trên người, chỉ cần có thế có xếp hạng trong Thanh Bảng thì trong nháy mắt danh động bốn phương, trở thành con cưng của trời trong mắt vô sổ người.”
“Không đến một tuần nữa thì cuộc thi đấu của Thanh Bảng sẽ được tiến hành, tôi cũng đang định sẽ đi xem.”
“Diệp thiếu, anh muốn đi cùng không?”
Tạ Hạo giới thiệu với Diệp Phàm.
“Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này.”
“Có bản lĩnh này không bằng tôi dành nhiều thời gian hơn cho vợ tôi.”
Diệp Phàm lắc đầu.
Hắn không có hứng thú với danh sách Thanh Bảng này.
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Cây tử đàn hảo hạng ở bên ngoài biệt thự sổ một, rất nhiều người mặc đồ đen xuất hiện ở đây, người dẫn đầu là một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ màu đỏ như máu.
“Có chắc chắn mục tiêu ở bên trong không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi.
“Thư thủ lĩnh, theo như tin tình báo thì hắn sống ở đây!”
Một người mặc đồ đen nói.
“Vậy thì tốt, tối nay phải giết chết tên đó.”
“Đồ Long Sơn Trang của ta không cho phép bất cứ thất bại nào.”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ hét lên lạnh lùng, toàn thân hắn ta toát ra tà khí lạnh lẽo.
Bọn họ đột nhập thẳng vào trong biệt thự.
“Các người là ai?”
Huyết Phu, Diệm, Natasha Romanoff đang
canh giữ và mười cao thủ của Ảnh Bộ đều xuất hiện bên ngoài biệt thự.
“Địa Sát!”
Huyết Phu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, đồng tử của hắn ta bên dưới chiếc mặt nạ màu máu ngưng tụ lại, trên người hắn ta có một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở tỏa ra.
“Ngươi là ai?”
“Thế mà lại biết ta?”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ cau mày nhìn Huyết Phu.
“Mười năm rồi, không ngờ chúng ta còn có thế gặp lại.”
Huyết Phu lạnh lùng nói.
Hắn ta lạnh lùng tháo chiếc mặt nạ màu máu ra khỏi mặt, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta tháo chiếc mặt nạ này xuống.
Ngay khi chiếc mặt nạ được tháo xuống thì một khuôn mặt với hàng chục vết sẹo do dao chém hiện ra trước mặt mọi người.
“Là ngươi!”
“Ngươi vẫn chưa chết?”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ nhìn thẳng vào mặt của Huyết Phu, đồng tử của hẳn ta ngưng tụ, bàng hoàng nói.
“Đúng vậy, ta chưa chết.”
“Có phải là ngươi thất vọng lắm không?”
Huyết Phu lạnh lùng nói.
“Không ngờ mạng của ngươi lại lớn như vậy, thế mà vần không chết.”
Người đàn ông lạnh lùng hét lên.
“Ta không chết nhưng hôm nay ngươi phải chết.”
Huyết Phu lạnh lùng nói.
“Hừ, tiểu tử, đã mười năm rồi mà khấu khí của ngươi càng lớn hơn.”
Người đàn ông khinh thường nhìn Huyết Phu.
Huyết Phu không nói những lời thừa thãi, cơ thế hắn ta động một cái biến thành một tia sáng máu rồi biến mất trước mặt.
Ngay lập tức sắc mặt của người đàn ông thay đổi, hắn ta cảm thấy mối nguy bỏ mạng đang kéo đến mãnh liệt, phản xạ của cơ thể hắn là quay đi.
Phốc!
Giây tiếp theo có một thanh kiếm sắc bén xuất hiện rồi xuyên thẳng qua bả vai của người đàn ông.
Nếu hắn ta không xoay người sang một bên
thì thanh kiếm này đã đâm xuyên qua tim của hắn ta.
Mà chủ nhân của thanh kiếm này chính là Huyết Phu.
“Người…”
Đồng tử của người đàn ông co rút lại, vẻ mặt của hắn ta kinh hãi nhìn Huyết Phu.
“Ngươi vẫn còn cho rằng ta là một tiểu tử để mặc cho các ngươi dày vò năm đó à?”
Huyết Phu lạnh lùng nói.
Nói xong thì hắn ta lại ra tay lần nữa. Lần này, Huyết Phu ra tay rất nhanh lại vừa mạnh và vừa chính xác hơn, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản ứng.
Người đàn ông đó đã dốc hết toàn lực để chống lại đòn tấn công của Huyết Phu, nhưng toàn bộ thực lực của Huyết Phu ngày hôm nay đã thăng cấp đến cấp độ nửa bước tông cảnh, cùng với uy lực của vũ khí trong tay khiến hắn ta càng thêm mạnh hơn.
Nhưng người đàn ông này chỉ ở cấp thứ bảy của Thiên cảnh nên hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Huyết Phu.
Ngay lập tức thanh kiếm trong tay Huyết Phu đâm xuyên qua tim của Huyết Phu, chỉ một chiêu giết chết hắn ta.
Người đàn ông phun máu trong miệng ra, đôi mắt hắn dán chặt trên khuôn mặt mặt Huyết Phu, trong đôi mắt đó chứa đầy sự không cam tâm.
Bịch!
Huyết Đồ đá vào người hắn ta, trực tiếp đá thẳng thi thế của tên đó bay ra ngoài khiến thi thế của hắn ta đập mạnh xuống đất, máu thịt lần lộn.
“Thủ lĩnh!”
Lúc này sắc mặt của những tên áo đen đi theo người đàn ông đó đều thay đối, vẻ mặt ai cũng vô cùng khó coi.
Huyết Phu nhìn đám người này, trong đôi mắt của hắn ta chứa đầy sát ý.
Hắn ta cầm kiếm rồi giết thẳng ra ngoài, bắt đầu tấn công điên cuồng vào đám người này.
Ngay sau đó, Diệm và Natasha Romanoff cùng mười đại cao thủ của Ảnh Bộ đồng loạt ra tay giết hết đám người này.
Cùng lúc đó Diệp Phàm bước ra ngoài, hắn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Rất nhanh đám người mặc áo đen đã bị mấy người Huyết Phù giết chết.
Sau khi Huyết Phu giết hết đám người này thì hắn ta liên tục thở hổn hển, hắn ta cảm thấy như được phóng thích.
“Không sao chứ?”
Diệp Phàm nhìn Huyết Phu rồi hỏi một câu.
“Thiếu chủ, tôi không sao.”
Huyết Phu lắc đầu.
“Bọn họ đều là thành viên Địa Sát của Đồ Long Sơn Trang, tên dẫn đầu là thủ lĩnh của Địa Sát.”
Huyết Phu nói.
“Đồ Long sơn trang?”
“Có vẻ như bọn họ đến đây đế đối phó với tôi.”
Diệp Phàm nhàn nhạt lên tiếng rồi nhìn Huyết Phu nói: “ông quen biết bọn họ à?”
“Ba của tôi là trang chủ cuối cùng của Đồ Long Sơn Trang, nhưng mười năm trước phó trang chủ của Đồ Long Sơn Trang cấu kết với Thiên Cương Địa Sát phản bội ba của tôi, lợi dụng lúc ông ấy bế quan mà trảm sát ông ấy sau đó khống chế Đồ Long Sơn Trang.”
Huyết Phu lạnh lùng nói, trong mắt của hắn ta chứa đầy sát ý lạnh lẽo.
“Những vết thương trên mặt ông là do bọn họ gây ra?”
Diệp Phàm nói.
Huyết Phu gật đầu nói: “Năm đó bọn họ
dùng đủ mọi cách để dày vò tôi, cuối cùng nhờ có một thân tín cũ của ba tôi mà tôi trốn được khỏi Đồ Long Sơn Trang, kết quả lại bị bọn họ truy sát, tôi rơi xuống biển rồi sau đó mới được chủ nhân cứu giúp.”
“Ông muốn báo thù không?”
Diệp Phàm nhìn Huyết Phù rồi nói.
“Lúc nào tôi cũng nghĩ đến việc báo thù, chỉ là bây giờ thực lực của tôi chưa đủ.”
Huyết Đồ siết chặt nắm tay thờ ơ nói.
“Đợi tìm thời gian, tôi sẽ cùng ông đi báo thù.”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Huyết Phu cúi đầu trước Diệp Phàm.
“Những vết sẹo trên mặt ông, tôi có thể loại bỏ, nếu không…”
“Cảm ơn ý tốt của thiếu chủ, nhưng tôi không muốn loại bỏ nó vì những vết sẹo này luôn nhắc nhở tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.”
Còn về ý tốt của Diệp Phàm thì Huyết Phu từ chối, hắn ta lại đeo chiếc mặt nạ màu máu vào.
“Ngươi có phải là đệ tử của vị Bách Hoa Lâu Chủ đạt được Long Tỷ không?”
Lúc này có một nhóm người mặc trường
sam cổ xuất hiện ở đáy, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.
“Ta là tam hộ pháp của hoàng tộc họ Trần, mau giao Long Tỷ ra đây.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Hoàng tộc họ Trần?”
Diệp Phàm nheo mắt lại, trong mắt của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Hoàng tộc họ Trần này không phải là gia tộc trước đây muốn bắt Trần Tiểu Manh sao?
Không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
“Muốn có được Long Tỷ sao? Tự đến đây lấy đi!”
Diệp Phàm thờ ơ nói.
“Nếu để hộ pháp động thủ, rất có thế ngươi sẽ không còn đường sổng nữa.”
Tam hộ pháp của Hoàng tộc Trần lạnh lùng nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Nói nhảm như vậy làm gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ngay lập tức tam hộ pháp của Hoàng tộc
Trần động thủ với Diệp Phàm, nhưng lúc này có một giọng nói khác vang lên.
“Hoàng tộc họ Trần, các ngươi đến nhanh thật!”
Sau đó lại có thêm một nhóm người khác xuất hiện. Dẩn đầu là một người đàn ông mặc trường sam đen đế tóc dài, nét mặt của ông ta lãnh khốc, trên tay ông ta cầm một thanh giáo dài, khí thế vô song.
“Cơ Vô Song!”
“Không ngờ Hoàng tộc họ Cơ lại cử ngươi đến đáy.”
Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhíu mày nhìn người đàn ông cầm giáo.
“Long tỷ này phải thuộc về Hoàng tộc Cơ của ta, ai muốn cướp nó thì phải hỏi xem ngọn giáo trong tay ta có đồng ý hay không đã.”
Người đàn ông cầm giáo lạnh lùng hét lên, ngọn giáo trong tay ông ta tỏa ra thứ ánh sáng lạnh thấu xương, trên người của ông ta toát ra khí thế bức người.
Diệp Phàm nhíu mày nhìn những người đến từ Hoàng tộc họ Cơ. Hắn bực bội vì không thể tìm thấy sào huyệt của Hoàng tộc họ Cơ nhưng không ngờ người của Hoàng tộc họ cơ lại tự tìm đến cửa.
“Long Tỷ thuộc về Hoàng tộc họ Cơ của
ngươi khi nào?”
Vào lúc Cơ Vô Song vừa nói xong thì bất ngờ lại có một giọng nói vừa độc đoán vừa rét lạnh khác vang lên.
Khi giọng nói này vang lên thì có một áp lực vô thượng buông xuống bao trùm tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Tất cả bầu không khí trong phạm vi bán kính một kilomet đều đóng băng khiến người khác sinh ra cảm qiác nqôt nqat mãnh liệt.