NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 383 Đoan Mộc cẩn cầu cứu

  1. Home
  2. Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
  3. Chương 383 Đoan Mộc cẩn cầu cứu
Prev
Next

Chương 383: Đoan Mộc cẩn cầu cứu!
Kèm với sự áp bức buông xuống thì có một người đàn ông mặc trường sam trắng với tóc tai rũ rượi xuất hiện.
Đôi mắt của người đàn ông này lộ ra vẻ kiêu căng ngỗ ngược khiến người ta nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy nội tâm run rấy, sinh ra cảm giác sợ hãi.
Áp lực đáng sợ bao trùm tất cả mọi người ở đây đến từ người đàn ông này.
“Ân Nhân Quân!”
Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trân và Cơ Vô Song của Hoàng tộc họ Cơ nhìn ông ta sau đó sắc mặt ai cũng thay đối, đồng tử co lại lộ ra nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Phàm chăm chú nhìn người đàn ông này, đôi mắt của hắn lóe sáng.
Thực lực của người này đã vượt qua tông cảnh và đạt đến cảnh giới rất cao, thậm chí còn vượt qua Lữ Thanh Hầu.
“Cơ Vô Song, ngươi lấy mặt mũi đâu mà nói Long Tỷ là của các ngươi?”
Người đàn ông này mặc trường sam màu trắng, tóc tai bù xù nhìn Cơ Vô Song của Hoàng tộc họ Cơ bằng ánh mắt khinh thường.
Vẻ mặt của Cơ Vô Song lạnh lùng, ông ta
chĩa ngọn giáo dài trong tay vào đối phương: “Ân Nhân Quân, ngươi muốn so tài với ta không?”
“Ngươi xứng so với ta sao?”
Người đàn ông tên Ân Nhân Quân miệt thị nói, dáng vẻ của ông ta vô cùng kiêu căng.
Ngay lập tức trong mắt của Cơ Vô Song lóe lên sự phẫn nộ, ngọn giáo dài trong tay ông ta quét qua, trực tiếp tấn công Ân Nhân Quán.
Ngọn giáo của ỏng ta vừa quét qua giống như thương xuất du long, nhanh mạnh và quyết liệt, trực tiếp đám xuyên qua không gian.
Ầm!
Khi Ân Nhân quân đối mặt với đòn tấn công của Cơ Vô Song thì không hề để lộ ra sự hoảng loạn nào.
Ông ta vung cú đấm, tức giận bộc phát sức mạnh thuần phác đánh thẳng vào ngọn giáo dài của đối phương.
Ầm!
Khi một tiếng động lớn phát ra, cú đấm này đã giải phóng uy thế kinh động lòng người của Ân Nhân Quân khiến ngọn giáo dài cứng rắn của Cơ Vô Song gãy vụn, toàn bộ cơ thể của Cơ Vô Song bị thổi bay ra ngoài.
Vù!
Cơ thể của Cơ Vô Song bị văng xa hơn mười mét, ông ta phun ra một ngụm máu tươi rồi nửa quỳ trên mặt đất.
Cùng lúc này đôi mắt của tam hộ pháp Hoàng tộc họ Trân nheo lại, đột nhiên ông ta lao về phía Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này đoạt lấy Long Tỷ.
“Tự tìm chết!”
Ân Nhân Quân nhìn tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần dám giành trước mà ra tay với Diệp Phàm thì nét mạnh lạnh đi, ông ta hét lên.
Giây tiếp theo Ân Nhân Quân xuất hiện phía sau tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần rồi tung cú đấm ra, cơ thế của tam hộ pháp bay thẳng ra ngoài.
Vù!
Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần không có khả năng chống cự khi đối mặt với Ân Nhân Quân nên bị thương nặng.
Khi hai kẻ cường giả của hai đại hoàng tộc bị thương vong thì sắc mặt của những người còn lại của hai đại hoàng tộc đều trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt của Ân Nhân Quân quét tới Diệp Phàm, đôi mắt của ông ta sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Mau giao Long Tỷ ra đáy!”
“Muốn lấy Long Tỷ à? Đợi kiếp sau nhé!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tự tìm chết.”
Sắc mặt của Ân Nhân Quân trở nên rét lạnh, trong mắt của ông ta hiện lên sát ý, lần này ông ta tung cú đấm về phía Diệp Phàm.
Cú đấm lần này như gió lốc gào thét, chân khí ngút trời bùng nổ, dáng vẻ của ông ta muốn nuốt chửng Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng tung nắm đấm, trực tiếp lấy cứng chọi cứng với nắm đấm của đối phương.
Ngay lập tức có một tiếng sấm lớn vang lên.
Kình khí khủng khiếp lan ra bốn phía, trực tiếp phá hủy tất cả mọi thứ mà nó quét qua. Ngay cả Huyết Phu và những người khác cũng giật mình và liên tục lùi lại phía sau.
Bùm bùm bùm!!!
Dưới đòn tấn công này, cơ thể của Ân Nhân Quân run lên và liên tục lùi lại.
Một màn này khiến Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần và Cơ Vô Song của Hoàng tộc họ Cơ chết lặng.
Ân Nhân Quân tiếng tăm lừng lẫy của Hoàng tộc họ Ân lại bị một hậu bối trẻ tuối hơn đánh lui
sao?
Sao có thể chứ?
Mà Ân Nhân Quân nhìn Diệp Phàm, trong đối mắt của ông ta cũng hiện lên sự kinh hãi giống như vậy.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Ân Nhân Quân chất vấn.
Ầm!
Diệp Phàm không nói những lời thừa thải, hắn lại tung cú đấm ra.
Đấm phá thiên!
Cú đấm này, Diệp Phàm đã phát huy tuyệt kỹ của Lục sư phụ của hắn. Một cú đấm tung ra dường như sắp khiến trời xanh nổ tung, tràn đầy khí thế.
Hư Không đã bị Diệp Phàm giết chết ngay tại chỗ chỉ bằng một cú đấm này.
Cú đấm của hắn không ai có thể ngăn cản, hắn liên tục lao về phía Ân Nhân Quân, người phía sau vội vàng xua hai tay chống đối.
Ầm!
Kèm theo một tiếng vang lớn là Ân Nhân Quân bị một quyền của Diệp Phàm đánh bay.
Phốc!
Cơ thể của Ân Nhân Quân bay xa hàng chục mét sau đó đập mạnh xuống đất, ông ta điên
cuồng phun máu ra.
Khoảnh khắc này, tam hộ vệ của Hoàng tộc họ Trần và Cơ Vô Song của Hoàng tộc họ Cơ đều thất thần.
Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trên mặt ai cũng lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nối.
Thực lực của tên này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Cho dù có so sánh thực lực của người thừa kế Hoàng tộc của bọn họ với tên này thì e rằng vẫn còn kém hơn đúng không?
“Ngươi… ngươi chờ đó cho ta!”
Ân Nhân Quân bị thương rơi xuống đất, việc đầu tiên ông ta làm là lấy một viên đan dược ra uống đế khôi phục một phần thương tích, sau đó ông ta nhìn Diệp Phàm rồi hét lên.
Nói xong, ông ta che lấy cơ thể mình rồi rời khỏi chỗ này.
“Lui!”
Ngay lập tức Tam hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần và Cơ Vô Song của Hoàng tộc họ Cơ nói, chuấn bị rút lui cùng thủ hạ.
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Diệp Phàm thì người của hai đại hoàng tộc đã nhận ra không còn hy vọng tranh đoạt Long Tỷ nữa. Với thực lực của bọn họ, ngay cả khi liên thủ
lại cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Hậu bối trẻ tuổi này quá quái dị rồi!
Xoạt!
Diệp Phàm nhìn người của hai đại hoàng tộc định chạy trốn thì hắn trực tiếp lao thẳng về hướng Cơ Vò Song.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã đứng ở trước mặt Cơ Vô Song.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nét mặt của Cơ Vô Song đông cứng lại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Những người khác có thế đi nhưng ông thì không được.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tại sao?”
Cơ Vô Song trầm giọng nói.
“Nói cho tôi biết tình hình của Cơ Như Yên và mẹ của cô ta, còn có sào huyệt của Hoàng tộc ông ở đâu?”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Ngươi quen biết Cơ Như Yên?”
Cơ Vô Song nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.
“Ngươi đừng hòng moi được bất kỳ thông tin hữu dụng nào từ miệng của ta.”
Cơ Vô Song cương quyết nói.
Răng rắc!
A!!!
Diệp Phàm tiến lên một bước, bàn tay của hắn nhanh như chớp bắt lấy xương bả vai của Cơ Vô Song rồi bóp nó gãy vụn.
Xương bả vai bị nghiền nát khi còn đang sống khiến Cơ Vô Song đau đớn hét lên một tiếng rồi trực tiếp quỳ xuống đất.
Ngay lập tức, Diệp Phàm bóp nát xương bả vai còn lại của đối phương rồi nói: “Nói hay không?”
“Đừng hòng!”
Cơ Vô Song tái nhợt nghiến răng nghiến lợi, ông ta phun một ngụm nước bọt.
“Xương cốt cũng cứng đấy!”
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Hắn trực tiếp liên hệ với Hoa Hồng Đỏ để cô ta đến thấm vấn tên này.
Sở trường của Bách Hoa Lâu là thu thập tình báo mà cũng rất giỏi moi được tin tình báo từ trong miệng người khác.
“Ai?”
Sau khi Cơ Vô Song bị Hoa Hồng Đỏ bắt đi thì đột nhiên Natasha Romanoff hét lớn.
Ánh mắt của Huyết Phu và những người khác quét ra bên ngoài biệt thự. Lúc này có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói.
“Xin chào Diệp công tử, tôi là nữ hầu theo bên cạnh Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt.”
Người phụ nữ nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Đoan Mộc cấn cử cô đến đây à?”
Diệp Phàm cau mày hỏi.
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ gật đầu.
“Cô ta cử cô đến đây làm gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Phiệt chủ muốn tôi giao cái này cho ngài.”
Người phụ nữ lấy một phong bì ra đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhanh chóng mở ra xem, bên trong có một mảnh Long Ngọc và một lá thư.
Diệp Phàm nhìn mảnh Long Ngọc này thì trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ Đoan Mộc cẩn lại gửi mảnh Long Ngọc của mình
cho hắn, sau đó hắn mở lá thư ra xem.
Nội dung bức thư là: Diệp công tử, bây giờ tôi gặp chuyện gay go, tôi khấn cầu Diệp công tử đến giúp tôi một tay, mảnh Long Ngọc này đơn giản là tiền cọc, sau khi xong việc tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!”
“Phiệt chủ của cô gặp chuyện gì rồi?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt rồi hỏi.
“Sau khi đến Đoan Mộc Phiệt thì công tử sẽ biết.”
Người phụ nữ nói.
“Vậy cô ở lại đây đi, ngày mai đưa tôi đến Đoan Mộc Phiệt.”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Thiếu chủ, đây có phải là trò lừa không?”
Natasha Romanoff lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Tôi không phải là người nhận ân huệ nhưng vô ích, nếu người phụ nữ này đã tặng Long Ngọc cho tôi vậy thì tôi cũng không thể không làm gì được, có phải trò lừa hay không cũng không sao cả.”
“Vậy nếu là trò lừa thì sao?”
“Cửu đại môn phiệt nhỏ nhoi này, tôi còn chưa để nó vào mắt đâu.”
Diệp Phàm khinh thường nói.
Mà ở Long Quốc, trong một gia tộc thần bí cổ xưa nào đó, có một người ăn mặc lộng lẫy, thanh niên có khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đang ngồi uống rượu, trước mặt hắn ta là một người đàn ông, người đó chính là sở Ngạo mà ban ngày đã bị Diệp Phàm làm bẽ mặt.
“Cồng tử, là tôi bất tài nên không hoàn thành được nhiệm vụ mà cậu giao cho.”
Sở Ngạo cúi đầu nói, trên trán của hắn ta là những hạt mồ hôi lớn, cơ thể của hắn ta không ngừng run rấy, tất nhiên trong lòng hắn ta rất sợ hãi.
“Không hố là con trai của Diệp Thiên Long, bản lĩnh cũng khá đấy.”
Thanh niên nghiền ngẫm rồi mỉm cười.
“Công tử, bây giờ tiếu tử đó là một tên cô độc, nếu không có sự chống đỡ của Diệp tộc và Diệp Thiên Long thì cơ bản hắn không có tư cách đế bước vào cửa lớn của sở tộc nữa.”
Sở Ngạo bất bình nói.
“Nếu năm đó chúng ta có thể quét sạch thời đại và giẫm đạp con trai cuồng long dưới chân, chắc hẳn đó là một chuyện rất tuyệt.”
Đôi mắt của thanh niên đó phát sáng, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, hắn ta nhẹ nhàng nói.
“Nếu công tử ra tay thì tiểu tử kia chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng.”
Sở Ngạo nịnh nọt nói.
“Chờ xem đã, rất nhanh thôi tôi sẽ để cho Cửu Ca nhìn xem vị hôn phu của cô ấy bị tôi giẫm đạp dưới chân như thế nào.”
“Đến lúc đó, cô ấy sẽ biết trên đời này ai mới là người có tư cách trở thành vị hôn phu của cô ấy nhất.”
Thanh niên tràn đầy tự tin nói toạc ra, thái độ của hắn ta vô cùng ngạo mạn.
Lúc này trong điện Võ Hầu, Lữ Thanh Hầu đứng ở giữa gian phòng, phía trước mặt hắn ta có một tấm rèm che, sau tấm rèm có một bóng người.
“Mời điện chủ giáng tội, thuộc hạ đã làm mất mặt điện Võ Hầu.”
Lúc này Lữ Thanh Hầu đang quỳ trước rèm xin nhận tội.
“Khoảng hai mươi tuổi mà có thể đánh bại ngươi rồi?”
“Vậy mà thế gian này lại sinh ra một thiên tài như vậy sao?”
“Thú vị, rất thú vị!”
Bóng người phía sau bức rèm phát ra âm
thanh rét lạnh, ông ta chính là điện chủ của điện Võ Hầu.
“Đi báo tin cho bát tướng bắt tên đó về cho ta, nhớ cho kỹ phải bắt sống.”
Điện chủ điện Võ Hầu lạnh lùng nói.
“Dạ!”
Lữ Thanh Hầu gật đầu sau đó đứng dậy rời đi.
Xoạt!
Sau khi Lữ Thanh Hầu đi thì lại có một bóng người xuất hiện ở bên ngoài, toàn thân hắn ta được bao bọc trong bộ quần áo màu đen.
“Đã tra được tung tích của Bát Trận Đồ chưa?”
Điện chủ điện Võ Hầu mở miệng nói.
“Đã tra được, Diệp Thiên Long cất giữ nó trong kho bí mật của Thương hội Thiên Long.”
Người mặc đồ đen trả lời.
“Thương hội Thiên Long?”
“Đi tiêu diệt bọn họ rồi lấy Bát Trận Đồ về đây.”
Điện chủ điện Võ Hầu ra lệnh.
“Dạ!”
Người mặc đồ đen gật đầu.
Mà ở đâu đó ở khu Tây Nam có một người Lang Quốc tóc nâu đứng đó.
“Trưởng quan, một vạn chiến sĩ Lang Quân đã tiến vào vị trí được chỉ định.”
Lúc này có một người đàn ông đứng trước mặt người Lang Quốc tóc nâu đó.
“Tốt, ngày mai bắt đầu hành động, nhớ kỹ không thể thu hút sự chú ý của Long Quốc.”
“Đúng rồi, tiểu tử đó vẫn chưa chết à?”
Người đàn ông tóc nâu lên tiếng.
“Lần trước tập kích thất bại, xung quanh đối phương có rất nhiều cao thủ.”
Người đàn ông kia cúi đầu nói.
“Lập tức liên hệ với Lang tộc để bọn họ cử người đi giải quyết tiểu tử đó, chỉ khi hắn chết thì Chu Khiếu mới phối hợp với chúng ta hoàn toàn nắm giữ vùng Tây Nam.”
Người đàn ông tóc nâu lạnh lùng hét lên.
“Rõ!”
Người đàn ông kia gật đầu.
Ngày hôm sau.
“Cô muốn đi à?”
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Huyết Cơ rồi nói.
Huyết Cơ vừa mới mở miệng nói cô ta muốn
đi.
“ừm, bên phía Huyết tộc xảy ra chút hổn loạn, tôi phải quay về đó ngay.”
Huyết Cơ trầm giọng nói.
“Vậy thì cấn thận chút.”
Diệp Phàm nói.
“Đáy là anh đang quan tâm tôi à?”
Huyết Cơ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sáng ngời.
“Dù sao thì chúng ta cũng sống cùng nhau lâu như vậy rồi, quan tâm là chuyện bình thường thôi.”
Diệp Phàm cong môi nói.
“Tôi không muốn chết thì ai cũng không giết được tôi.”
“Nhưng ngược lại là anh có quá nhiều kẻ thù, anh nên cẩn thận.”
Huyết Cơ nói xong rồi vội vã rời đi.
Sau đó Diệp Phàm theo chân người nữ hầu đến Đoan Mộc Phiệt.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 383 Đoan Mộc cẩn cầu cứu"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com