Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 403 Đồ sát bảng Thanh, diệt Võ Minh
Chương 403: Đồ sát bảng Thanh, diệt Võ Minh!
Ầm!!!
Một tiếng nổ rung trời phát ra từ trong căn phòng, khiến ngôi nhà trực tiếp nố tung.
Hán Vương chưa kịp phản ứng đã bị luồng năng lượng đáng sợ từ trong phòng bộc phát, đập mạnh xuống đất, chết ngay tại chỗ!
Diệp Phàm nheo ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn vung tay ngăn cản lực lượng phát ra từ trong căn phòng.
Những cường giả võ đạo bị áp chế quỳ trên mặt đất khi chịu phải lực lượng này, không chết thì cũng tàn phế!
Một lúc sau, năng lượng đáng sợ kia mới tản đi.
Thượng Quan Lưu Ly đứng đó, ngọn lửa quanh người cháy bừng bừng như một quả cầu đầy màu sắc, tản ra một cỗ uy thế vô cùng đáng sợ!
Tây Môn Vũ bị ngọn lửa thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Đại thiếu gia!”
Lúc này, một cường giả tông sư của Tây Môn phiệt xuất hiện, hét lớn với Tây Môn Vũ, ông ta vội
vàng xông tới, muốn dập lửa trên người của đối phương.
Kết quả, ông ta vừa chạm vào người Tây Môn Vũ thì lửa trên người đối phương đã lan ra, cuối cùng cả hai người đều bị lửa thiêu rụi, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!
“Cô chủ, chuyện này…”
Tiếu Thanh bị dọa tới ngây người nhìn Thượng Quan Lưu Ly!
“Lửa cháy mạnh thật!”
Diệp Phàm nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt trên người Thượng Quan Lưu Ly, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Uy lực của ngọn lửa này, cho dù là hắn cũng không chắc chắn có thế ngăn cản được.
Vụt!
Ngọn lửa trên người Thượng Quan Lưu Ly bỗng nhiên biến mất, cô nhắm chặt hai mắt rồi ngã xuống mặt đất.
“Chị!”
Tiếu Thanh vội vàng vọt tới, Diệp Phàm cũng đi tới trước mặt Thượng Quan Lưu Ly, kiểm tra thân thể.
“Cô chủ nhà cô không có gì đáng ngại, chỉ là tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một chút là được!”
Diệp Phàm nói.
Hắn ôm Thượng Quan Lưu Ly trở về Tử Đàn nhất phấm.
Chuyện xảy ra ở phủ Hán Vương rất nhanh đã truyền ra ngoài, khiến cho cả Đế Đô bàn tán sôi nổi!
“Cái gì? Hán Vương chết rồi?”
“Vậy Lưu Ly thì sao?”
ở nhà Thượng Quan, Thượng Quan Hồng ngạc nhiên nói.
“Không biết, hiện trường không thấy thi thế đại tiểu thư!”
Tên thuộc hạ báo cáo.
“Không có? Lẽ nào nó còn sống?”
“Sao có thể như vậy được?”
Thượng Quan Hồng nhíu mày.
“Liệu cái chết của Hán Vương có liên quan gì tới nó không?”
Đột nhiên, Thượng Quan Phu Nhân lên tiếng.
“Nếu cái chết của Hán Vương có liên quan tới con bé, vậy thì nhà Thượng Quan chúng ta sẽ gặp phiền phức!”
Vẻ mặt Thượng Quan Hồng ngưng trọng, ông ta nhìn thuộc hạ nói: “Lập tức phái người đi ra
ngoài, bất cứ giá nào cũng phải tìm được con bé, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Rõ!”
Thuộc hạ gật đầu.
Bên trong Tây Môn phiệt.
“Gì cơ? Vũ Nhi chết rồi?”
“Là ai làm?”
“Ta muốn hắn sống không bằng chết!”
Sau khi phiệt chủ Tây Môn phiệt nhận được tin con trai mình chết, ông ta vô cùng tức giận.
Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Biệt thự số 01 của Tử Đàn nhất phẩm.
Thượng Quan Lưu Ly tỉnh lại.
“Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi!”
Tiếu Thanh nhìn thấy Thượng Quang Lưu Ly tỉnh lại thì kích động nói.
“Tiểu Thanh, chị đang ở đâu đây?”
Thượng Quan Lưu Ly nghi ngờ nói.
“ở nhà tôi, lần trước cô cũng ngủ ở đây một đêm, nhanh như vậy đã quên rồi à?”
Diệp Phàm đi tới, thản nhiên nhìn Thượng Quan Lưu Ly nói.
“Diệp công tử, sao tôi lại ở đây?”
Thượng Quan Lưu Ly ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
“Thị nữ nhà cô tìm tôi tới cứu cô, không ngờ không giây phút quan trọng cô lại thức tỉnh sức mạnh đặc biệt, hai người kia đều chết rồi!”
Diệp Phàm nói.
Lúc này, Thượng Quan Lưu Ly nhớ lại chuyện lúc trước, ánh mắt lóe lên.
“Cảm ơn anh!”
Ngay sau đó, Thượng Quan Lưu Ly cảm ơn Diệp Phàm.
“Cô nghỉ ngơi một lúc đi!”
Diệp Phàm xoay người bước ra ngoài.
“Lực lượng trong cơ thể của cô ấy rất mạnh!”
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm nói.
Cô ấy ở đây đương nhiên là Thượng Quan Lưu Ly.
“Cô gái này có lẽ là đã thức tỉnh một loại thể chất cường đại nào đó, mới đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!”
Diệp Phàm phân tích.
“Anh Tiếu Phàm, em định ngày mai trở về Thiên Hải, anh tính bao giờ về?”
Lúc này, Đường sở sở đi tới bên cạnh Diệp
Phàm nói.
“Nhanh vậy đã phải về rồi à?”
Diệp Phàm hỏi.
“Vâng, công ty bên Thiên Hải có không ít chuyện chờ em tới xử lý!”
“Anh Tiểu Phàm, nếu anh có việc chưa làm xong thì về sau cũng được!”
Đường sở sở nói.
“Anh còn một số chuyện cần phải xử lý, mấy hôm nữa sẽ về!”
Diệp Phàm lên tiếng.
Hắn sắp phải tham dự giải thi đấu bảng Thanh, vậy nên không thể trở về Thiên Hải được!
“Được, vậy anh làm xong rồi về!”
“À đúng rồi, thứ sáu tuần sau là sinh nhật của mẹ em, em định tổ chức chúc mừng bà, anh nhớ tới nhé!”
Đường sở sở nhìn Diệp Phàm nói.
“ừ, anh nhớ rồi!”
Diệp Phàm gật đầu.
Mặc dù hắn không ưa người mẹ kia của sở Sở, nhưng ai bảo đối phương là mẹ vợ hắn chứ, cũng phải nhịn thôi.
Cùng lúc này.
Nhà họ Mai, một trong thập đại thế gia ở Đế
Đô.
“Không ngờ Long Vương lại dạy dổ ra một người đệ tử thiên tài như vậy!”
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng đơn giản, khí chất tao nhã phong độ nói.
“Gia chủ, căn cứ theo điều tra, Kim Thiên Sư bị hắn ta giết chết!”
“Lần này, nếu không phải hắn thì điện Long Vương đã bị chúng ta khổng chế rồi!”
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trước mặt nói.
“Người này mạnh như vậy, nếu có thế làm việc cho chúng ta, thì…”
Trong mắt người đàn ông này lóe lên tia sáng sâu thẳm.
“Gia chủ, thực lực của người này mạnh như vậy, hơn nữa còn là đệ tử của Long Vương, muổn khổng chế hắn, sợ là cũng không dễ!”
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói.
“Con cờ ở điện Long Vương cũng nên dùng rồi!”
Người đàn ông nói.
Đối phương lập tức hiểu ý nói: “Thuộc hạ đã
rõ!”
“Căn cứ theo điều tra, có mấy viên ngọc Rồng đang ở trong tay thiếu chủ điện Long Vương, giải thi đấu bảng Thanh được tổ chức vào ngày mốt cũng sẽ xuất hiện một viên ngọc Rồng!”
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói.
“Mấy viên ngọc trong tay thiếu chủ điện Long Vương cũng không cần vội, sớm muộn gì cũng lấy được, còn viên ở cuộc tranh tài ở bảng Thanh, nhất định phải đoạt được!”
Người đàn ông lạnh lùng, giọng điệu chắc chắn không thể nghi ngờ.
Bên trong Đông Phương phiệt.
Phiệt chủ Đông Phương phiệt – Đông Phương Hách nghe Đông Phương Chiến báo cáo thì nhíu mày.
“Phiệt chủ, thuộc hạ vô năng, không mang được người về, xin phiệt chủ trách phạt!”
Đông Phương Chiến quỳ gối nói.
“Trách phạt có tác dụng thì ta đã trách phạt ròi!”
Đông Phương Hách lạnh giọng nói: “Hơn nữa lần này không phải lỗi của ông, nếu tên thiếu chủ điện Long Vương có thể giết chết được Hộ Quốc Chí Tôn thì hắn ta không phải là người mà
ông có thể đối phó.”
“Phiệt chủ, hiện giờ tên kia đã nương nhờ điện Long Vương, chúng ta nên làm gì?”
Đông Phương Chiến trầm giọng nói.
“Kẻ này trước đó còn giết Hách Liên Bá, đánh bại Vũ Thiên Khiếu, thực lực mạnh mẽ, sợ là không dễ đối phó như vậy!”
Đông Phương Hách lắc đầu.
“Hắn tuổi còn trẻ sao có thể mạnh như vậy?”
Lúc này, nội tâm Đông Phương Chiến sinh ra một tia tuyệt vọng!
“Bây giờ, khoan hẵng quan tâm tới hắn ta, ngày kia sẽ tổ chức cuộc so tài bảng Thanh, đây mới là chuyện quan trọng, trận thi đấu lần này rất có ý nghĩa, Đông Phương phiệt chúng ta phải lấy được hạng nhất!”
Đông Phương Hách trầm giọng nói.
“Đáng tiếc, nếu đại thiếu…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe tới thằng bé nữa, Đông Phương Hách không chỉ có một đứa con thiên tài!”
Đông Phương Chiến đang định nói gì thì bị Đông Phương Hách lạnh lùng ngắt lời.