Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 405 ông kêu ai cút sang một bên đi
Chương 405: ông kêu ai cút sang một bên đi
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm trời đất!
Dưới chân núi Thái Sơn, trong một thị trấn nhỏ.
Diệp Phàm, Lâm Thi Âm và Cơ Như Tuyết đã đến đây!
Cuộc thi Thanh Bảng sẽ được tổ chức tại trụ sở chính của Võ Minh trên núi Thái Sơn.
Nhưng trước khi cuộc thi bắt đẫu, không ai được phép đặt chân lên núi Thái Sơn.
Những người đến tham gia cuộc thi Thanh Bảng chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ này, hoặc là ở nơi khác của Thái Sơn.
Đương nhiên, Diệp Phàm không có tiết lộ thân phận là thiếu chủ của Võ Minh, nếu không hắn đã có thế trực tiếp đi lên Thái Sơn.
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không muốn tiết lộ thân phận thiếu chủ Võ Minh của mình, nên đành phải đến đây ở tạm.
Có lẽ bởi vì cuộc thi Thanh Bảng ngày mai, nên lúc này gần như tất cả người trong thị trấn này đều là võ giả, ngay cả một người bình thường cũng không nhìn thấy được.
Ba người Diệp Phàm tới một quán trọ, dự định thuê phòng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên núi.
“Thưa ngài, thật ngại quá, nhà trọ của chúng tôi chỉ còn một phòng thôi!”
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Chỉ còn một phòng thôi à?”
Diệp Phàm cau mày, nhìn hai cô gái nói: “Vậy chúng ta đổi chỗ đi!”
“Thưa anh, bây giờ nhà trọ và khách sạn trong thị trấn nhỏ này gần như đều kín chỗ rồi, nếu anh đổi đi nơi khác, thì có lẽ ngay cả một gian phòng cũng không có!”
Cô nhân viên lề tân nói.
“Một phòng thì một phòng!”
Cơ Như Yên trực tiếp nói.
“Thi Âm, cô thấy được không?”
Diệp Phàm liếc nhìn Lâm Thi Âm, cô ấy gật đầu.
Lập tức, Diệp Phàm nói: “Được, vậy chúng tôi lấy phòng này đi!”
“Bổn tiểu thư muốn căn phòng này!”
Đột nhiên một tiếng hét vang lên, một người phụ nữ cầm roi dài với thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo cùng bổn người tùy tùng đi đến đây, nói
thẳng với cô gái ở quầy lễ tân.
“Thưa cô, phòng này đã…”
“Tôi đã nói với cô là tôi muốn căn phòng này, cò không hiểu sao?”
Ngay khi nhân viên lễ tân mở miệng, người phụ nữ đã hét lên một cách lạnh lùng, với vẻ mặt mạnh mẽ!
“Nhóc con, cô có biết ai đến trước được phục vụ trước không?”
Diệp Phàm liếc nhìn người phụ nữ này, bất mãn nói.
“Anh gọi ai là nhóc con?”
Người phụ nữ kia nhướng mày, vẻ mặt ngạo mạn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Bốp!
Đột nhiên, Cơ Như Yên tát vào mặt cô ta một cái, khiến người phụ nữ văng ra ngoài.
Trải qua một loạt sự kiện trong trước đó, bây giờ Cơ Như Yên không còn quyến rũ như trước nữa, mà lại lạnh nhạt hơn, giống như một người đẹp lạnh lùng, hành động cũng vô cùng dứt khoát!
“Tiểu thư!”
Bốn người hầu do người phụ nữ mang đến nhìn tiểu thư nhà mình bị đánh, sắc mặt biến đổi,
đều hét lên.
“Đồ khốn nạn, sao cô dám đánh tôi?”
“Giết cô ta cho tôi!”
Người phụ nữ bị Cơ Như Yên tát vào mặt đang nằm trên đất, che mặt lại, vẻ mặt tức giận nhìn Cơ Như Yên rồi giận dữ hét lên.
Bốn người hầu kia trực tiếp lao về phía Cơ Như Yên, họ đều là cao thủ Địa cảnh, nhưng trước mặt Cơ Như Yên, họ không khác gì người thường!
Cơ Như Yên trực tiếp ra tay, đánh gãy cổ cả bốn người này!
Xoẹt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, người phụ nữ kia sững sờ.
Những võ giả khác trong quán trọ này đều bị sốc!
“Cô gái này mạnh mẽ như vậy, cô ấy đến từ gia tộc tông môn nào?”
Một lúc sau, những người khác trong quán trọ nhìn Cơ Như Yên và bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Cô… cô chờ đó cho tôi!”
Người phụ nữ nhìn Cơ Như Yên, sợ hãi hét lên, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
Sau chuyện nhỏ này, ba người Diệp Phàm
vào ở một căn phòng.
Trong phòng, Diệp Phàm nhìn chiếc giường duy nhất, nói với hai cô gái: “Hai người ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới sàn!”
“Thiếu chủ, sao có thể đế anh nghe dưới sàn được, để tôi ngủ dưới sàn, anh và Lâm tiếu thư ngủ trên giường đi!”
Cơ Như Yên nói.
Khuôn mặt Lâm Thi Âm đột nhiên đỏ lên, trong mắt có chút ngượng ngùng.
“Nghe lời tôi, hai người ngủ trên giường đi!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Cuối cùng, vần là Diệp Phàm ngủ dưới sàn, Lâm Thi Âm và Cơ Như Yên ngủ trên giường.
Nhưng mặc dù ngủ dưới sàn, nhưng vẫn ở chung phòng với hai người đẹp, điều này khiến trong lòng Diệp Phàm có chút gợn sóng!
Trằn trọc hồi lâu, Diệp Phàm vẫn chưa ngủ được, hắn đứng dậy đi ra ban công hóng gió!
Xoẹt!
Đột nhiên, Diệp Phàm chú ý tới phía xa, có một người phụ nữ che mặt đang chạy nhanh trên đường, phía sau có một đám người đuổi theo!
Trong nháy mắt, người phụ nữ che mặt đã chạy vào một con hẻm, không có lối thoát!
“Tiếp tục chạy đi!”
Nhóm người trực tiếp chặn đường người phụ nữ che mặt ở đây, hừ lạnh.
“Đem đồ giao ra đây!”
Nhóm người này nhìn người phụ nữ che mặt và hét lên.
Mà phía sau lưng người phụ nữ này còn đang quấy một cái túi, đối phương ôm chặt túi, lạnh lùng quát: “Đừng có mơ!”
“Không biết tốt xấu, lên!”
Nhóm người này định trực tiếp tấn công người phụ nữ che mặt.
“Một nhóm đàn ông trưởng thành ban đêm ức hiếp phụ nữ, không thấy xấu hố sao?”
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau nhóm người này.
Khi họ quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở đây, chính là Diệp Phàm.
“Muốn xen vào việc của người khác à?”
Một người trong đó nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
“Tôi chỉ không thể chịu nổi khi thấy nhiều người như vậy bắt nạt một người phụ nữ, điều này không phải làm cánh đàn ông mất mặt sao?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Tao nghĩ là mày đang muốn tìm đường chết, giết nó!”
Người đàn ông hét lên.
Ngay lập tức, một người trong số họ cầm dao chém về phía Diệp Phàm.
Rắc!
Diệp Phàm tiến lên một bước, trong nháy mắt bóp nát cổ họng người này!
Khi Diệp Phàm giết chết người đàn ông này chỉ bằng một chiêu, sắc mặt của đám người kia cũng thay đối.
“Tên này có tài nghệ phi thường, cùng nhau xông lên đi!”
Nhóm người này cùng nhau lao về phía Diệp Phàm.
Bùm!!!
Một luồng sức mạnh kinh khủng bộc phát ra từ trên người Diệp Phàm, trực tiếp đánh vào người của đám người này.
Phụt phụt phụt!!!
Ngay tức khắc, nhóm người này bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất, phun máu và chết ngay tại chỗ!
Lúc này, khi người phụ nữ che mặt nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy ngây người và kinh ngạc
đến choáng váng!
“Cô không sao chứ?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ rồi bước tới.
“Anh đừng tới đây!”
Người phụ nữ cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Đêm khuya, cấn thận một chút!”
Diệp Phàm nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi!
Người phụ nữ nhìn Diệp Phàm rời đi, ánh mắt lóe lên, cô ấy cũng nhanh chóng rời đi.
Ba phút sau, lại có một nhóm người áo đen xuất hiện ở đây, nhìn những thi thể trên mặt đất, bọn họ nhíu mày.
“Nội tạng toàn bộ bị đánh nát, chân khí mạnh thật!”
Một người đàn ông mặc áo đen kiếm tra các xác chết và cau mày.
“Chẳng lẽ là một cường giả Tông cảnh ra tay sao?”
Những người khác hỏi.
“Các người lập tức đi báo cáo chuyện này với chủ nhân, những người khác cùng tôi tiếp tục tìm kiếm!”
Người đàn ông mặc áo choàng đen lạnh lùng nói.
Trong chớp mắt, một đêm đã trôi qua.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, các võ giả trong toàn thị trấn lần lượt bắt đầu lên núi.
Diệp Phàm cùng hai cô gái cũng rời khỏi quán trọ, chuẩn bị lên núi, nhưng vừa rời khỏi quán trọ, họ đã gặp một người, chính là Đông Phương Hạo Thiên.
“Sao cậu lại tới đây?”
Diệp Phàm nhìn Đỏng Phương Hạo Thiên.
“Tôi cũng muốn tham gia cuộc thi Thanh Bảng!”
Đông Phương Hạo Thiên nói thẳng.
“Vậy được!”
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó họ chuẩn bị cùng nhau lên núi nhưng lại bị chặn lại dưới chân núi.
“Xin hãy cho tôi xem thư mời của cậu!”
Dưới chân núi đứng một đám đệ tử Võ Minh, nhìn bốn người Diệp Phàm rồi nói.
“Thư mời?”
“Tham gia cuộc thi Thanh Bảng còn cần thư mời sao?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Đương nhiên, cậu cho rằng ai cũng có thế tới tham gia cuộc thi Thanh Bảng sao?”
“Nếu không có thư mời, xin vui lòng rời đi!”
Người bảo vệ hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm cau mày, đang muốn nói ra thân phận thì bóng dáng của Tạ Hạo xuất hiện ở đây, anh ta nhìn Diệp Phàm, hưng phấn nói: “Cậu Diệp, rốt cuộc anh cũng tới đây!”
“Cậu đến vừa đúng lúc, cậu có thư mời không?”
Diệp Phàm nói.
“Cậu Diệp, anh không có thư mời à?”
“Cũng phải, cậu Diệp cũng không phải người đến từ giới võ đạo!”
“Không sao, tôi có thư mời, tôi dẫn mọi người lên!”
Tạ Hạo nói, trực tiếp lấy ra một tấm thư mời đưa cho đệ tử Võ Minh, nói: “Bọn họ đều là bạn bè của tôi, tôi có thể mang bọn họ theo không?”
“Được, được, mời Tạ công tử!”
Sau khi đệ tử Võ Minh đọc xong thư mời, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói với Tạ Hạo.
“Cậu Diệp, chúng ta đi thôi!”
Tạ Hạo nhìn Diệp Phàm nói.
“Dừng lại!”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Người phụ nữ bị đánh ngày hôm qua mang theo một nhóm người đến đây, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn Cơ Như Yên.
“Cha, đêm qua chính là cô ta đã đánh con, còn giết chết bốn người hầu của con!”
Người phụ nữ chỉ vào Cơ Như Yên và hét lên với một người đàn ông bên cạnh.
“Dám đánh con gái của Liêu Trường Phong này, cô cũng gan thật đấy!”
“Bây giờ tỏi ra lệnh cho cô hãy quỳ xuống trước mặt con gái tôi, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô!”
Người đàn ông nhìn Cơ Như Yên và hét lên.
“Muốn người của tôi quỳ xuống, ông là cái thá gì?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, khinh thường nói.
Xoẹt!
Sắc mặt người đàn ông kia lạnh lùng, đang muốn tấn công Diệp Phàm, nhưng Tạ Hạo đã đứng dậy hét lớn: “ông đừng có lộn xộn!”
“Tên nhãi ranh từ đâu tới, cút sang một bên
Người đàn ông khinh thường nhìn Tạ Hạo.
“Ông bảo ai cút sang một bên?”
Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ vang lên bên tai nqười đàn ônq!