NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 406 Long Soái mất chức, bão táp lại nổi lên

  1. Home
  2. Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
  3. Chương 406 Long Soái mất chức, bão táp lại nổi lên
Prev
Next

Chương 406: Long Soái mất chức, bão táp lại nổi lên!
Khi giọng nói mạnh mẽ truyền vào tai người đàn ông, cơ thế ông ta run lên, cảm giác rùng mình không thế lý giải được.
Liêu Trường Phong quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoác áo choàng dài, đế râu ria tóc rối bời, lôi thôi lếch thếch đi tới!
Vụt!
Liêu Trường Phong nhìn thấy người đàn ông trung niên nhếch nhác này thì đồng tử co rút lại, vẻ mặt lập tức thay đổi, dáng vẻ kiêu ngạo phách lối vừa rồi đã không còn, lập tức từ diều hâu biến thành gà con, hắn cung kính nói với người đàn ông: “Tạ gia, ngài…Sao ngài lại tới đây?”
“Làm sao? Tôi không thế tới?”
Người đàn ông lôi thôi lếch thếch liếc mắt nhìn Liêu Trường Phong, đối phương rùng mình, vội vàng nói: “Có thể, đương nhiên có thế!”
“Vừa rồi ông kêu ai cút sang một bên?”
Người đàn ông nhìn Liêu Trường Phong nói.
“Hắn ta…”
Theo bản năng, Liêu Trường Phong nhìn về phía Tạ Hạo, kết quả ý thức được có chỗ nào đó không đúng thì đã muộn, chỉ thấy bàn chân to
size 48 trực tiếp đạp tới!
Bịch!!!
Người đứng đầu nhà họ Liễu, gia tộc hạng nhất của giới võ đạo bị đạp bay ra ngoài, rơi xuống đất rồi hộc máu.
Những võ giả của các thế lực ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ!
Con gái Liêu Trường Phong bị dọa tới ngây người.
Cô ta vội vàng lao tới trước mặt cha mình: “Cha, cha không sao chứ?”
“Ông dám đánh cha tôi? ông có biết cha tôi là ai không?”
Cô ta tức giận nhìn người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
“Câm miệng!”
Liêu Trường Phong nghe con gái nói vậy thì lập tức tát cho cô ta một bạt tai, mắng con gái rồi nhìn về phía người đàn ông: “Tạ…Tạ gia, con gái tôi dốt nát, mạo phạm tới ngài, xin ngài thứ tội!”
“Mau cút đi!”
“Chướng mắt!”
Người đàn ông không khách khí nói.
Liêu Trường Phong không dám nhiều lời, lập tức mang theo con gái còn đang ngơ ngác rời
khỏi đây.
“Cha, sao cha lại tới đây?”
Lúc này, Tạ Hạo ngạc nhiên đi tới trước mặt người đàn ông.
“Còn không phải sợ con bị người khác bắt nạt à, nhìn con mà xem, không ngờ lại bị người ta bắt nạt thật, đúng là làm mất mặt ông đây!”
Người đàn ông nhìn Tạ Hạo với vẻ mặt ghét bỏ!
“Cha, rõ ràng là cha làm mất mặt con mới đúng, nhìn bộ dáng của cha đi, không biết còn tưởng tên ăn mày nào cơ đây, con cũng ngại nói với người khác cha là cha của con!”
Tạ Hạo đánh giá người đàn ông, nói vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Sao nào? Cánh còn chưa mọc cứng cáp đã bắt đầu ghét bỏ cha anh rồi à?”
Người đàn ông nhéo tai Tạ Hạo.
“Cha, con sai rồi, con sai rồi, đau, đau!”
Tạ Hạo vội vàng cầu xin tha thứ.
“Hừ!”
Người đàn ông buông Diệp Phàm ra, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm, vẻ mặt ông đột nhiên thay đối.
“Cha, con giới thiệu một chút, đây là người
có thực lực rất mạnh mà con từng nhắc tới – Diệp Phàm!”
“Diệp thiếu, đây là cha của thôi – Tạ Thiên Bá!”
Tạ Hạo giới thiệu hai người với nhau.
“Cậu họ Diệp?”
Ánh mắt Tạ Thiên Bá lóe lên nhìn về phía Diệp Phàm.
“Đúng thế!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Diệp Thiên Long là cha cậu?”
Tạ Thiên Bá lại hỏi.
Vụt!
Nghe Tạ Thiên Bá hỏi, ánh mắt Diệp Phàm khựng lại, hắn ngạc nhiên nhìn đổi phương: “ông biết cha tôi?”
“Quả nhiên, tôi nói mà, sao có thế giống như vậy được!”
Tạ Thiên Bá tự lấm bấm.
“Cha, sao cha lại quen với cha của Diệp Phàm?”
Tạ Hạo tò mò nhìn Tạ Thiên Bá.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng có xen mồm vào!”
Tạ Thiên Bá trợn mắt nhìn con trai, sau đó ông nói với Diệp Phàm: “Lúc trước nghe nói cả nhà cậu bị người ta giết sạch, không ngờ cậu vẫn còn sống, vậy chắc là cha cậu vẩn còn sống nhỉ?”
“Cha tôi chết rồi!”
Diệp Phàm trầm giọng đáp.
“Chết rồi?” Vẻ mặt của Tạ Thiên Bá thay đối, ông cảm thản: “Không ngờ đường đường là Cuồng Long lại rơi vào kết cục như vậy, Ài…”
“Cậu cũng tới tham gia giải đấu bảng Thanh?”
Tạ Thiên Bá tiếp tục hỏi, Diệp Phàm gật đầu.
“Năm đó cha cậu ra tay đã kinh động khắp nơi, vượt mặt đàn áp không ít thiên kiêu, không biết hỏm nay có được chứng kiến cảnh tượng như khi xưa không?”
Tạ Thiên Bá nhìn Diệp Phàm với ánh mắt thích thú.
“Năm đó cha tôi thật sự lợi hại như vậy à?”
Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm tò mò hỏi.
Qua những gì Long Chiến Thiên, Phàn Long nói, Diệp Phàm biết cha mình có biệt hiệu là Cuồng Long, thực lực không phải dạng vừa, nhưng nghe những lời của Tạ Thiên Bá, hắn xác nhận cha mình không hề tầm thường.
Vậy mà trong ấn tượng của Diệp Phàm, cha hắn chỉ là một người bình thường, nhìn không giống cao thủ võ đạo!
“Xem ra, cậu không hiểu cha mình nhỉ!”
“Cha cậu là người đã khiến tất cả thiên tài cùng thế hệ với ông ấy phải tuyệt vọng!”
“Sức mạnh của ông ấy khó mà diễn tả được!”
“Nhớ cảnh tượng năm đó, một mình ông ấy càn quét bảng Long, tới tận bây giờ vẫn khiến cho người ta sợ hãi!”
Tạ Thiên Bá cảm thán nói.
“Bảng Long?”
Ánh mắt Diệp Phàm khựng lại.
“Cậu không biết tới bảng Long nhỉ? Đó là bảng danh sách những cường giả mạnh nhất Long Quốc, có giá trị hơn rất nhiều so với bảng Thanh!”
Tạ Thiên Bá thản nhiên nói.
“Được rồi, cha, Diệp thiếu, hai người đừng nói nữa, nhanh lên núi thôi, nếu không thì trận đấu bảng Thanh sẽ bắt đầu mất!”
Tạ Hạo ngắt lời.
“Đi thôi!”
Tạ Thiên Bá đáp một câu, bọn họ đi thẳng
lên núi.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, không ít võ giả xung quanh bàn tán sỏi nổi: “Người này là ai mà lợi hại như vậy, ngay cả người đứng đầu nhà họ Liêu cũng phải cung kính, sợ hãi ông ta như vậy?”
Ngay cả gia chủ nhà họ Tạ mà cũng không biết à?
Nhà họ Tạ? Ý ngươi là một trong năm gia tộc lớn đứng đầu giới võ đạo?
“Đúng vậy, ông ta chính là người cầm quyền của nhà họ Tạ – Tạ Thiên Bá, người ngoài gọi với biệt hiệu Tạ gia, đây là người mà chúng ta không thế trêu chọc, nếu đụng tới ông ta, cho dù là thế lực hàng đầu thì cũng sẽ bị ông ta tiêu diệt!
Trong phút chốc, không ít người đều bị dọa sợ.
Cùng lúc Diệp Phàm lên núi, ở căn cứ chiến bộ Đế Đô.
“Chiến khu trung bộ triệu tập mười vạn đại quân đi Thái Sơn? Bọn họ muốn làm gì?”
Long Chiến Thiên giận dữ nói.
“Long Soái, căn cứ theo điều tra, em trai của Từ Long Tượng – Từ Diễn đã nắm trong tay chiến khu trung bộ, hiện tại Diệp Phàm đi Thái Sơn tham gia giải đấu bảng Thanh, hẳn là hắn ta muốn mượn cơ hội báo thù cho anh trai mình!”
Quân Đao đáp.
“Chiến khu trung bộ là của Long Quốc, không phải của riêng hắn ta.”
“Lập tức phái người đi thông báo chiến khu trung bộ lập tức trở về nơi đóng quân, không được tự tiện rời đi, ai không nghe lệnh thì xử lý theo quân pháp!”
Long Chiến Thiên trực tiếp ra lệnh.
Bên phía chiến khu trung bộ đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với chúng ta!
Quân Đao nói.
Lúc này, vẻ mặt Long chiến Thiên trầm xuống, ông đứng dậy nói: “Đi, theo tôi tới chiến khu trung bộ, tôi cũng muốn xem thử, bọn họ có phải là đang làm phản rồi hay không?”
Nhưng mà, bọn họ mới vừa rời khỏi thì một đám người lập tức xông vào trong căn cứ, khống chế toàn bộ chiến sĩ ở đây!
Long Chiến Thiên nhướng mày nhìn đám người này: “Các người là ai?”
“Long Soái, tôi phụng mệnh Mộ tôn chủ đến đây thông báo cho ông, bởi vì sự thất trách của ông dẫn đến Từ tôn chủ bị giết, sau khi Mộ tôn chủ và các vị chí tôn bàn bạc và báo lên Nội Các, quyết định tạm dừng toàn bộ chức quyền trong tay ông, đợi điều tra rõ ràng thì sẽ có bố trí thích
hợp, trong thời gian này, ông không được rời khỏi Đế Đò nửa bước!”
Một người đàn ông đi tới trước mặt Long Chiến Thiên đưa ra chứng minh thân phận.
“Long Soái là người đứng đầu Chiến Bộ, các người dám tạm dừng chức quyền Long Soái, vậy ai sẽ quản lý Chiến Bộ?”
Vẻ mặt Quân Đao trầm xuống, không cam lòng nói.
“Chiến bộ tạm thời sẽ do Mộ tòn chủ tiếp quản!”
Đối phương đáp.
“Mấy vị chí tôn cũng vươn tay có hơi dài thì phải?”
“Muốn khống chế chiến bộ cũng đâu dễ dàng như vậy!”
Long Chiến Thiên lạnh lùng quát.
“Long Soái, ông đang muốn chống lại mệnh lệnh của các vị chí tôn sao?”
“Mộ tôn chủ có lệnh, nếu Long Soái dám chống đối không chấp hành mệnh lệnh, lập tức bắt lấy, tuyệt không nương tay!”
Người đàn ông lớn tiếng quát, trên người tản ra uy áp của một tông sư, những người mà gã ta mang tới cũng bộc phát ra một cỗ khí tức vò cùng
đáng sợ!
Mà Long chiến Thiên thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lóe lên, nói: “Nếu các vị Chí Tôn làm ra chiến trận lớn như vậy, tôi không tuân theo chẳng phải là quá không nế mặt các vị rồi hay sao!”
“Tôi có thế tạm dừng tất cả chức quyền trong tay!”
“Chiến bộ giao cho các người!”
Long Chiến Thiên nói.
Sau đó, trong phòng của Long chiến Thiên, Quân Đao lên tiếng: “Long Soái, ông thật sự muốn giao Chiến Bộ cho họn họ sao? Vậy chẳng phải đúng ý họ quá à?”
“Bọn họ thấy Diệp Phàm giết chết Từ Long Tượng, cảm thấy bị uy hiếp nên mới vội vã bắt thủ lĩnh đứng về phe Diệp Phàm.”
“Nếu không, tôi và Diệp Phàm liên thủ thì sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đổi với địa vị của bọn họ!”
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Quân Đao hỏi.
“Nếu bọn họ đã ra tay với tôi thì tất nhiên cũng sẽ ra tay với Diệp Phàm, cậu có thế thông báo cho Hắc Uyên, bảo người của ông ta dẫn
Long Hồn lập tức chạy tới Thái Sơn, bắt Từ Diễn, khống chế chiến khu trung bộ.”
“Một khi Diệp Phàm gặp phải nguy hiếm, chúng ta có thể điều động lực lượng của chiến khu trung bộ đế bảo đảm an toàn cho cậu ấy!”
Long Chiến Thiên dặn dò.
“Rõ!”
Quân Đao gật đầu.
Sau đó, Long chiến Thiên về nhà ở Đế Đô, bên ngoài có một đám thuộc hạ của Mộ tôn chủ trông coi.
Người đàn ông ra lệnh cho Long Chiến Thiên lập tức gọi điện thoại: “Tôn chủ, Long Chiến Thiên đã trở lại nơi ở của ông ta, căn cứ chiến bộ đã bị khống chế, nhưng mà tôi vừa mới nhận được tin tức, người của Long Hồn đã rời khỏi Đế Đô đi tới chiến khu trung bộ!”
“Nếu đã rời khỏi Đế Đô, vậy thì đừng đế cho bọn họ có cơ hội trở lại!”
“Nhân cơ hội này phải chặt đứt cánh tay trái cánh tay phải của Long Chiến Thiên!”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lạnh như băng.
“Rõ, thưa tôn chủ!”
Người đàn ông đáp.
Căn cứ chiến bộ Anh Quốc ở nước ngoài.
“Thưa tướng quân, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi!”
Lúc này, một gã mặc chiến phục đứng trước mặt người đàn ông trung niên dáng người thấp bé đế ria mép, mũi khoằm, hốc mắt trũng sâu báo cáo.
“Rất tốt, nhân dịp giải đấu bảng Thanh, đế giới võ đạo Long Quốc kết thù với bên chính phủ Long Quốc, khi đó chúng ta có thể dời đi lực chú ý của bọn họ, đại quân của tám nước sẽ xâm lấn quy mô lớn, tin là không bao lâu sau sẽ có thể tóm gọn được Long Quốc, để lãnh thố Anh Quốc chúng ta mở rộng, thực hiện giấc mộng bá chủ!”
Ánh mắt người đàn ông trung niên hiện rõ vẻ suy tính, ông ta cười lạnh.
Lúc này, vây quanh giải đấu bảng Thanh là môt trân bão táp sắp âp tới!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 406 Long Soái mất chức, bão táp lại nổi lên"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com