Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 416 Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải người ông muốn giết là giết
- Home
- Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
- Chương 416 Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải người ông muốn giết là giết
Chương 416: Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải người ông muốn giết là giết?
“Sở tộc?”
“Sở tộc cô nói chẳng lẽ là…”
Nghe sở cửu Ca nói, vẻ mặt Phá Thiên thay đổi, nhìn đối phương với vẻ khó tin.
“Đúng vậy!”
“Chính là Sở tộc mà ông đang nghĩ!”
Sở Cửu Ca lạnh lùng nói.
Ầm một tiếng, ánh mắt Phá Thiên đầy kinh ngạc, vẻ mặt không ngừng thay đối.
“Cô lại là người của gia tộc đó à?”
Phá Thiên nhìn sở cửu Ca với vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Nhưng tại sao cô lại muốn bảo vệ cậu ta?”
“Anh ấy là vị hôn phu của tôi, đương nhiên tôi phải bảo vệ anh ấy!”
Sở Cửu Ca lạnh lùng nói.
“Hôn phu?”
Lúc này, Phá Thiên nhíu mày, đôi mắt lóe sáng liên tục.
“Phá Thiên, tôi khuyên ông không nên giết cậu ta!”
Tạ Thiên Bá bước tới, nhìn Phá Thiên hừ nhẹ
rồi nói.
“Tạ Thiên Bá!”
Phá Thiên nhìn thấy Tạ Thiên Bá thì sắc mặt lại thay đổi, kinh ngạc nói: “ông cũng muốn bảo vệ thằng nhóc này sao?”
“Cậu ta và gia đình tôi có quan hệ khá tốt, cậu ta gặp nạn, đương nhiên tôi không thể ngồi yên!”
Tạ Thiên Bá ngoáy mũi không hề để ý hình tượng nói.
“Cha, chú ý hình tượng của mình chút đi!”
Tạ Hạo không thế không nhắc nhở.
“Người nên sống thoải mái, hình tượng chả có tác dụng gì!”
Tạ Thiên Bá bĩu môi xem thường.
Phá Thiên nhìn Tạ Thiên Bá, vẻ mặt không ngừng thay đổi, trong lòng đang do dự.
Sự có mặt của một thành viên sở tộc đã khiến ông ta cảm thấy áp lực, bây giờ có thêm Tạ Thiên Bá lại càng khó đối phó hơn.
Trong mắt một số người, Tạ Thiên Bá có thể chỉ là gia chủ nhà họ Tạ, một trong năm gia tộc đứng đầu giới võ đạo.
Nhưng Phá Thiên biết rất rõ thực lực của Tạ Thiên Bá chắc chắn không kém hơn ông ta.
Tên này tuy bề ngoài nhếch nhác giống như ăn xin nhưng chắc chắn là cao thủ, thực lực đã thăng cấp lên một cấp độ cao hơn trong giới cường giả!
“Bất cứ ai đe dọa đến Long Quốc đều phải chết, nếu ai giúp đỡ cũng sẽ bị giết!”
Đột nhiên, một tiếng hét lạnh lùng và tàn nhẫn vang lên.
Một người đàn ông mặc trường bào màu vàng kim xuất hiện ở đây, cũng mang nửa chiếc mặt nạ màu vàng kim, một đôi mắt ngang ngược và hung ác khiến người ta phải rùng mình!
Phá Thiên thấy người này xuất hiện, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng cung kính hô: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
“Tuyệt Vô Thần!”
Tạ Thiên Bá nhìn người này, nhíu mày nói.
“Là ông ta!”
Viêm Khiếu đứng từ xa nhìn người này, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
“Cha, ông ta là ai?”
Viêm Liệt tò mò hỏi.
“Ông ta tên là Tuyệt Vô Thần, Thủ hộ Long
Cấm Địa Cấp!”
Viêm Khiếu trầm giọng nói.
“Cha, Long cấm này rốt cuộc là nơi nào?”
Vẻ mặt Viêm Liệt đầy tò mò.
“Long Cấm là một nơi rất đáng sợ!”
Trong mắt Viêm Khiếu hiện lên một tia sợ hãi, vẻ mặt trông rất nặng nề.
Một nơi mà làm cho phó minh chủ Võ Minh này cảm thấy sợ hãi, có thể thấy Long cấm đáng sợ đến mức nào!
“Tạ Thiên Bá, ông muốn nối giáo cho giặc à?”
Người đàn ông mặc trường bào màu vàng kim nhìn Tạ Thiên Bá, hét thật to, trên người phát ra áp lực cực kỳ kinh khủng Ị
“Nối giáo cho giặc thì sao? chẳng lẽ ông muốn đánh một trận với tôi?”
Tạ Thiên Bá hừ lạnh nói.
“Hôm nay ai dám bảo vệ tên này, đều phải chết!”
Tuyệt Vô Thần trực tiếp hét lên, toát ra khí thế hung bạo, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Luồng khí tức cuồng bạo tỏa ra từ người ông ta trực tiếp khiến các võ giả trên núi Thái Sơn cảm thấy lạnh sổng lưng, cảm giác như bọn họ đang đối mặt với Địa Ngục Tu La, cực kỳ đáng sợ!
“Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải ông muốn giết là giết?”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn và tang thương phát ra từ bên trong Võ Minh.
Mọi người nhìn quanh thì thấy trong Võ Minh có một ông lão lưng gù, mặc một bộ quần áo bình thường màu xám, khuôn mặt nhăn nheo, cầm một cây chối, tập tễnh bước ra, trông giống như một người gần đất xa trời.
“Lão Mạc?”
Viêm Khiếu và các thành viên khác của Võ Minh nhìn ông lão với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lão giả này tên là Lão Mạc, năm đó được minh chủ mang về, từ đó đến nay vẫn chịu trách nhiệm quét dọn trong Tàng Bảo Các của Võ Minh.
Đối phương gia nhập Võ Minh đã hơn 20 năm, ngoại trừ quét dọn Tàng Bảo Các mỗi ngày thì ông ấy không làm việc gì khác, cũng không có thu hút sự chú ý của bất kỳ ai!
“Lão Mạc, sao ông lại tới đây?”
Viêm Khiếu nhìn lão giả này, ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt mọi người ở Võ Minh, Lão Mạc là một người quét dọn vệ sinh bình thường, tại sao lại ra ngoài tham gia cuộc vui vào lúc này?
Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn chằm chằm vào lão giả lưng gù bước đi tập tễnh này.
Diệp Phàm nhìn lão giả này, ánh mắt lóe lên.
Không biết tại sao, lão giả này lại khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu được!
“Lão già kia, ông từ đâu tới?”
Tuyệt Vô Thần nhìn lão giả hừ lạnh nói.
Lão giả liếc nhìn Tuyệt Vô Thần, nói: “Muốn động vào Thiếu chủ, trước tiên phải bước qua người của lão!”
“Lão già, tôi thấy là ông muốn chết!”
Tuyệt Vô Thần khinh thường nói.
Ông ta tung một cú đấm về phía lão giả này.
Với uy lực của cú đấm này của ông ta, từ Quân Cảnh cấp năm trở xuống thì không thế ngăn cản được.
Lúc này tất cả mọi người đều lắc đầu và cảm thấy ông lão này chết chắc rồi.
Bởi vì trong mắt bọn họ, lão giả này chỉ là một người bình thường, không có một tia khí tức nào của võ giả!
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của mọi người có mặt ở đây đều cứng đờ!
Chỉ thấy ỏng lão đối mặt với đòn tấn công của Tuyệt Vô Thần, cây chổi trong tay ông ấy nhẹ nhàng quét một cái, Tuyệt Vô Thần giống như bị đánh rất mạnh, bay ra ngoài ngay tại chỗ, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, bị
thương nặng!
Rít!
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.
Đỏi mắt bọn họ mở to, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Ngay cả Tạ Thiên Bá, sở cửu Ca và đám người Thiên Cơ trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc.
Người sốc nhất trong số bọn họ là những người đến từ Võ Minh.
Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy Lão Mạc, người quét dọn Tàng Bảo Các hơn 20 năm lại lộ ra thực lực đáng sợ như vậy!
Vào lúc này, bọn họ không thế không nghi ngờ Lão Mạc trước mặt và Lão Mạc quét dọn Tàng Bảo Các có phải là cùng một người hay không?
Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Thật không thể tin được!
“Quá mạnh!”
Diệp Phàm nhìn lão giả này ra tay, nheo mắt lại, kinh hãi nói.
Thực lực của lão giả này khẳng định đã đạt đến trình độ siêu phàm, so với Chấp sự của Long
Tượng Tông kia còn kinh khủng hơn rất nhiều!
“Ông… sao ông có thế?”
Tuyệt Vô Thần đang nằm trên mặt đất, nhìn ông lão với vẻ khó tin.
“Thiếu chủ của Võ Minh tôi, không phải người các người muốn giết là giết!”
“Dám động đến Thiếu chủ, cẩn thận cái mạng của Long cấm các người!”
Lão giả này nhìn trong như gần đất xa trời, nhưng khí thế lúc này cực kỳ đáng sợ, lời nói của ông lão khiến người ta run lên vì sợ hãi!
Những người khác có mặt ở đây nhìn ông lão vừa sợ hãi vừa khâm phục, bọn họ không ngờ rằng trong Võ Minh lại có một cường giả đáng sợ như vậy, đúng là rất kinh khủng!
“Rốt cuộc ông là ai?”
Tuyệt Vô Thần được Phá Thiên đỡ dậy, ánh mắt dán chặt vào ông lão.
“Cút!!!”
Ông lão lạnh lùng nói.
“ông…”
Tuyệt Vô Thần còn muốn nói gì đó, nhưng ông lão lại dùng chổi quét ông ta ra ngoài.
Tuyệt Vô Thần và Phá Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp ngã
xuống từ đỉnh núi Thái Sơn xuống, sống hay chết cũng không biết được!
Những người khác thầm nuốt nước bọt!
“Từ khi nào mà Võ Minh lại xuất hiện một người mạnh đến như vậy?”
Tạ Thiên Bá ngạc nhiên nói, đôi mắt sáng rực.
“Thiếu chủ, ngài không sao chứ?”
Lúc này, ông lão đi tới chỗ Diệp Phàm, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, cảm ơn tiền bối!”
“Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”
Diệp Phàm nhìn đối phương nói.
“Thiếu chủ cứ gọi tôi là Lão Mạc là được!”
Ông lão mỉm cười hiền lành nhìn Diệp Phàm.
“Lão Mạc!”
Diệp Phàm cung kính nói.
Sau đó hắn nhìn Lão Mạc nói: “Lão Mạc, không biết ông…”
“Tôi là người hầu bên cạnh minh chủ, mấy năm nay vẫn ở Võ Minh!”
Lão Mạc giống như đã đoán được Diệp Phàm muốn hỏi cái gì, liền trực tiếp trả lời.
“Thì ra là vậy!” Diệp Phàm hiếu rõ.
“Vâng, Thiếu chủ, bây giờ ngài đã bị người của Long cấm để ý, sau này phải cấn thận một chút!”
“Với phong cách làm việc của bọn họ, tuyệt đổi sẽ không bỏ cuộc!”
Lão Mạc nhắc nhở Diệp Phàm.
“Cảm ơn đã nhắc nhở!”
Diệp Phàm gật đầu.
Nhưng đối với hấn, mặc kệ là Long hay Long Cấm gì đó, hắn cũng không quan tâm!
Lần này cho dù Lão Mạc không ra tay, hai người Long cấm kia cũng không thể làm gì được hắn.
Dù sao trong cơ thể hắn không chỉ có lực lượng thần bí đó, mà còn có sức mạnh của mấy vị sư phụ, một khi bị kích thích, mười Tuyệt Võ Thần cũng không phải là đối thủ của hắn!
Tiếp theo, Diệp Phàm nhìn về phía Từ Diễn, sau khi thấy ánh mắt đó, hắn ta thầm run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Nố súng, nố súng cho tôi, giết hắn!”
Đột nhiên, vẻ mặt Từ Diễn lạnh lùng, gầm lên với các chiến sĩ của chiến khu Trung Bộ.