Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 418 Long Hồn bị diệt
Chương 418: Long Hồn bị diệt
“Hồn Quyết!”
Diệp Phàm nhìn cuốn sách, sau khi phủi lớp bụi, mặt trên hiện lên hai chữ.
Hắn mở ra xem, đáy lại là một công pháp tu luyện linh hồn.
“Thiếu chủ, cậu hứng thú với bộ công pháp này à?”
Mạc lão đi tới, nhìn Diệp Phàm đang cầm quyển sách trong tay.
“Mạc lão, đây là công pháp tu luyện linh hồn, một vật trân quý như vậy, sao lại lấy để kê chân?”
Diệp Phàm không hiếu nhìn Mạc lão.
Hắn đã từng nghe các sư phụ nhắc tới, rất lâu trước kia, trên thế giới này ngoại trừ võ giả thì vẫn còn hồn giả.
Hồn giả chuyên tu luyện linh hồn, bọn họ có sức mạnh linh hồn vô cùng cường đại, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể giết chết một người cách xa cả nghìn dặm, tóm lại là rất lợi hại!
Chỉ là tư cách để nhập môn vô cùng cao, tu luyện lại hết sức gian khổ, hơn nữa sau khi Trái Đất này trải qua vô sổ lần biến động, công pháp tu luyện linh hồn đã bị mất, bởi vậy ngày nay rất khó để gặp được một Hồn giả!
Đương nhiên Hồn giả cũng không tính là hoàn toàn biến mất, bởi vì thuật sĩ hệ tinh thần rất giống Hồn giả, nhưng năng lực lại kém xa.
Chính vì những nguyên nhân này nên Diệp Phàm biết rõ, hiện tại bộ công pháp tu luyện linh hồn này quý giá đến nhường nào.
Chỉ là, bộ hồn pháp trân quý như vậy lại bj lấy để kê giá, chuyện này khiến Diệp Phàm không thế tin nối!
“Mặc dù đây là công pháp tu luyện thần hồn, nhưng nó là bản thiếu, chỉ có một nửa, căn bản không có cách nào tu luyện, trước kia minh chủ đã từng luyện nhưng không thành công, vậy nên nó được xem như đống giấy vụn, đương nhiên là chỉ có thể lấy để kê giá rồi!”
Mạc lão giải thích.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cầm bộ công pháp này về!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, cậu định luyện quyến công pháp này? Tuyệt đối không thể, công pháp không hoàn chỉnh, nếu luyện nó, khả năng rất cao sẽ tổn hại tới linh hồn, hậu quả không thể lường được!”
Mạc lão nhìn Diệp Phàm vội vàng nhắc nhở.
“Yên tâm, tôi có chừng mực!”
Diệp Phàm khẽ cười.
Hắn cầm lấy Hồn Quyết rồi ra khỏi Tàng Bảo
Các.
“Thiếu chủ, chúng tôi vừa phát hiện có một người đang trốn bên trong Võ Minh, lén lén lút lút, không biết là người nào?”
Diệp Phàm vừa ra khỏi Tàng Bảo Các, Viêm Khiếu đã đi tới trước mặt hắn nói.
“Trốn ở Võ Minh? Qua xem thử!”
Ngay sau đó Diệp Phàm đi tới chính điện Võ Minh, một người phụ nữ hai tay ôm chặt bọc quần áo.
“Là cô!”
Diệp Phàm nhìn thấy người này thì rất ngạc nhiên.
Cô gái này chính là người bị đuối giết tối hôm qua.
“Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Cô gái kia nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc.
“To gan, dám vô lễ với thiếu chủ!”
Viêm Khiếu quát đối phương.
“Thiếu chủ?”
“Anh là thiếu chủ Võ Minh?”
Cò gái kia khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy, vì sao cô lại ở đây?”
“Còn nữa, rốt cuộc bên trong bọc quần áo này của cô có thứ gì? Những người đuổi giết cô tối qua là vì thứ trong bao này nhỉ?”
Diệp Phàm nhìn bao quần áo trong tay cô gái kia nói.
Vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đối, ôm chặt lấy bọc quần áo rồi nhìn Diệp Phàm với vẻ đầy cảnh giác: “Anh đừng mơ động tới đồ trong này!”
“Nếu cô không nói cho tôi biết trong này là gì, vậy thì tòi coi như kê cô đấy!”
“Cô ta giao lại cho ông, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”
Diệp Phàm nói với Viêm Khiếu rồi rời đi.
“Anh đứng lại!”
Vẻ mặt của cô gái kia thay đổi, cô ta lớn giọng gọi Diệp Phàm.
“Chuyện gì nữa?”
Diệp Phàm quay đầu nhìn cô gái.
“Tôi chỉ cho một mình anh xem, những người khác không được nhìn!”
Cô gái nói với Diệp Phàm.
“Các người ra ngoài hết đi!”
Diệp Phàm trực tiếp bảo đám người Viêm Khiếu rời khỏi nơi đây.
Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại Diệp Phàm và cô gái kia.
“Anh phải đảm bảo, tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ nào với thứ này!”
Cô gái kia nhìn Diệp Phàm nói.
“Bây giờ cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”
“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Ánh mắt cô gái lóe lên, mở bọc quần áo ra, bên trong có một hộp gỗ đàn.
Khi cô mở hộp gỗ đàn, ánh sáng vàng chói mắt tản ra, một cỗ uy áp rất mạnh bao phủ.
Bên trong chiếc hộp là một viên trân châu to chừng quả trứng ngỗng, toàn thân đều màu vàng, tản ra một cỗ uy lực thần thánh!
“Đây là thứ gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Xá lợi!”
Cô gái đáp.
“Xá lợi?”
“Đây không phải là thứ mà các vị cao tăng
Phật Giáo để lại sao?”
Biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng thế!”
Cô gái kia gât đầu.
‘Vi sao thứ này lại trong tay cô?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
Xá lợi này là bảo vật do một vị cao tăng Phật giáo đã viên tịch để lại, chứa đựng ý nghĩa phật pháp sáu xa, đây là vật cực kỳ quan trọng với nhà Phật, người ngoài căn bản không thể có được.
“Tôi đã trộm thứ này từ một thế lực nào đó!”
Cô gái đáp.
“Cô vậy mà trộm được món bảo vật trân quý thế này, đúng là có chút bản lĩnh!”
“Nhưng mà vì món đồ này mà cô ngay cả mạng cũng không cần nữa à?”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn cô gái.
“Tôi trộm xá lợi này là đế cứu mạng cho ông nội tôi!”
“Chỉ là tôi bị bọn họ truy giết cả dọc đường, không cách nào trở về tìm ông nội, chỉ có thế trốn ở đây!”
Đối phương lên tiếng.
“Cứu ông nội cô?”
“Đúng vậy, ông nội tôi bị thương, xá lợi này có hiệu quả trị thương rất tốt!”
Cô gái gật đầu.
“Cô cũng có hiếu đấy, nếu đã vậy thì cô đi đi!”
Diệp Phàm nói.
“Anh chịu thả tôi đi?”
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ta ôm chặt viên xá lợi nói: “Tôi sẽ không đưa xá lợi này cho anh!”
Rõ ràng, đối phương cho rằng Diệp Phàm muốn dùng xá lợi để thả cô đi.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với xá lợi!”
Diệp Phàm nói xong, hẳn để Viêm Khiếu phái người hộ tống cô gái này rời đi.
Ngay sau đó, Diệp Phàm cho gọi Viêm Khiếu và các thành viên cấp cao của Võ Minh, hiện tại hắn đã hiếu đại khái về tổ chức này.
“Thiếu chủ, bên ngoài có một kẻ tự xưng là người của Long Hồn muốn gặp thiếu chủ!”
Lúc này, một đệ tử Võ Minh đi tới cung kính nói với Diệp Phàm.
“Người của Long Hồn?”
“Dẩn họ vào đáy.”
“Diệp Phàm nói.”
Rất nhanh, hai đệ tử của Võ Minh đỡ một bóng dáng cả người đầy máu xuất hiện trong đại điện.
“Hắc Uyên!”
Diệp Phàm nhìn bóng dáng cả người đầy máu, vết thương chồng chất này thì giật mình hô lên.
Người này chính là một trong cửu Đại Long Vệ của Long Hồn – Hắc Uyên!
“Tổng chỉ huy!”
Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm hấp hối nói.
Diệp Phàm đi thẳng đến bên Hắc Uyên, nói: “Hắc Uyên, ông làm sao vậy?”
“Long Hồn bị diệt rồi!”
Dứt lời, Hắc Uyên ngất đi!
Diệp Phàm nghe Hắc Uyên nói xong thì vẻ mặt hắn lập tức thay đối, vung châm bạc trị thương cho anh ta.
Được Diệp Phàm chữa trị, thương thế của Hắc Uyên rất nhanh đã khôi phục lại.
Thấy Hắc Uyên tỉnh lại, Diệp Phàm hỏi hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Long Hồn lại bị diệt?”
“Lúc trước Long Soái biết được tin đại quân của chiến khu trung bộ đi về phía Thái Sơn, đoán bọn họ muốn ra tay với cậu nên đã đế tôi thống lĩnh người của Long Hồn tới khống chế chiến khu trung bộ.”
“Không ngờ nửa đường chúng tôi gặp phải mai phục, toàn bộ thành viên Long Hồn tôi dẫn theo đều chết thảm, mà tôi cũng là do bọn họ liều chết yếm hộ mới có thể trốn thoát!”
Hắc Uyên nói xong, ánh mắt tràn ngập đau thương và tức giận.
“Thiết Thủ, bọn họ đều chết cả rồi!”
“Là do tôi vô dụng không bảo vệ được họ!”
Hắc Uyên siết chặt nắm đấm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này không trách anh được, không cần phải áy náy!”
“Đúng rồi, anh có biết là ai làm không?”
“ở Long Quốc mà lại có người dám ra tay với Long Hồn, bọn họ có lai lịch gì?”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Có lẽ là một trong cửu Đại Hộ Quốc chí Tôn của Long Quốc – Mộ Thiên vấn làm!”
Hắc Uyên nói.
“Mộ Thiên vấn?”
Diệp Phàm híp mắt.
Hắc Uyên gật đầu nói: “Đúng thế, trước khi tôi rời khỏi Đế Đô, ông ta đã bắt tay với những Chí Tôn khác đế bãi bỏ tất cả chức vụ của Long Soái, giam cầm ông ấy ở Đế Đô, ngay sau đó thì Long Hồn gặp phải mai phục, chắc chắn ông ta có liên quan tới tất cả những chuyện này!”
“Long Soái bị giam rồi?”
Diệp Phàm ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”
Hắc Uyên đáp.
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng, hắn nói: “Đi, trở về Đế Đô!”