Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 420 Bị sỉ nhục, Huyền Âm bùng nổ
Chương 420: Bị sỉ nhục, Huyền Âm bùng nổ
Diệp Phàm và Tử Hồ Long Quân đi xuyên qua hành lang dài trong hồ đến trong đình.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hắn, ăn mặc theo phong cách cổ trang, lạnh nhạt nói: “òng là người muốn gặp tôi?”
Người đàn ông xoay người này, mỉm cười nói: “Diệp công tử, tại hạ là Mai Nhược Sơn, gia chủ nhà họ Mai Đế Đô.”
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng.
“Diệp công tử, mời ngồi.”
Mai Nhược Sơn mời Diệp Phàm ngồi xuống, hai người ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn cắm một nén hương, để hai bộ ấm trà.
Tử Hồ Long Quân chủ động pha trà cho hai người.
“Diệp công tử nếm thử Bích Loa Xuân, trăm năm mới mọc ra ba lá.”
Mai Nhược Sơn cầm chén trà nhấp một ngụm, giới thiệu cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Tôi không muốn nghe vô nghĩa.”
“Diệp công tử còn trẻ lại có thiên phú xuất
chúng như vậy, sau lưng còn được nhiều vị đại sư dạy dỗ, đúng là kỳ tài.”
“Con người của tôi lại rất thích tài, bởi vậy hy vọng Diệp công tử có thể gia nhập nhà họ Mai, trợ giúp tôi tạo dựng sự nghiệp lớn.”
Mai Nhược Sơn đế chén trà xuống, nói thẳng.
“Cùng tạo dựng sự nghiệp lớn? ông muốn làm gì? Muốn làm Hoàng đế?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay.”
Mai Nhược Sơn nói.
“Dã tâm không nhỏ, nhưng tôi không có thời gian chơi với ông.”
Diệp Phàm đứng dậy định rời khỏi.
Lúc này bên hồ xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, ngăn chặn hành lang.
“Nếu ông muốn mời chào tôi, có lẽ biết rõ thực lực của tôi, ông cảm thấy chỉ bằng bọn họ có thể ngăn cản được tôi?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Đúng là bọn họ không ngăn được Diệp công tử, nhưng Diệp công tử cảm thấy hiện tại cậu còn có thế dùng toàn lực không?”
Mai Nhược Sơn mỉm cười nói.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Ông bỏ thuốc? Nhưng tại sao trong trà không có độc?”
“Bên trong nước trà không có độc, nhưng nếu ngửi xong mừi hương này, lại uống nước trà sẽ tạo thành một loại độc độc đáo, loại độc này không lấy mạng cậu, nhưng sẽ làm cậu không thế dùng sức trong một canh giờ.”
Mai Nhược Sơn nói.
“Nhuyễn Cân Tán!” Diệp Phàm nói.
Mai Nhược Sơn nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Không ngờ công tử cũng biết loại thuốc này.”
“Tất nhiên là biết, tôi còn chơi với nó lúc 10 tuổi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Mai Nhược Sơn nhíu mày, nhìn về phía Tử Hồ Long Quân.
Tử Hồ Long Quân hơi do dự, cuối cùng vẫn ra tay.
Tử Hồ Long Quân vừa ra tay đã bị Diệp Phàm bóp cổ, lạnh nhạt nói: “Tại sao phản bội điện Long Vương?”
“Cậu không bị gì?”
Mai Nhược Sơn khiếp sợ nói.
Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, lạnh lùng
nói: “Cô biết kết cục của kẻ phản bội không?”
“Cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi.” Mai Nhược Sơn nói.
“Thiếu chủ, xin lỗi, đều do năm đó tôi bị ông ta dụ dỗ nên mới bị khống chê,s phản bội điện Long Vương, ngài giết tôi đi.”
Tử Hồ Long Quân nói.
Rắc!
Diệp Phàm bóp nát cổ của Tử Hồ, vứt xuống đất, lạnh lùng nhìn Mai Nhược Sơn.
“Cậu đủ tàn nhẫn.”
Mai Nhược Sơn thấy Diệp Phàm quyết đoán giết Tử Hồ Long Quân, sắc mặt hơi thay đổi.
“Kẻ phản bội đều đáng chết.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Đủ tuyệt tình.”
“Nhưng nếu hôm nay cậu đã đến, muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai con đường, hoặc thần phục tôi, hoặc táng thân trong hồ này.”
Mai Nhược Sơn nói.
“Tôi lựa chọn con đường thứ ba, ông chết!”
Diệp Phàm lao về phía Mai Nhược Sơn.
Mai Nhược Sơn phóng một luồng tinh thần khủng bố đè ép về phía Diệp Phàm.
Người này là một thuật sĩ hệ tinh thần, tinh thân lực cực khủng bổ, cho dù cao thủ Quân cảnh cũng không cản được đòn tấn công của ông ta.
Mai Nhược Sơn thấy đối phương dùng tinh thần lực đế tấn công nhưng lại không có phản ứng gì.
Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của ông ta đâm vào trong đầu của Diệp Phàm.
“Nếu không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đừng trách tao.”
“Từ nay về sau hãy trở thành con rối của tao đi.”
Mai Nhược Sơn lạnh lùng nói.
Ông ta muốn dùng tinh thần lực đế khống chế ý thức linh hồn của Diệp Phàm, biến hắn thành một con rối.
Đối với thuật sĩ hệ tinh thần, loại thủ đoạn này không quá khó.
Nhưng Mai Nhược Sơn khồng ngờ tinh thần lực của ông ta mới đi vào trong đầu của Diệp Phàm đã biến mất không còn tí gì.
Phụt!
Mai Nhược Sơn hộc máu, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin tưởng: “Mày…”
“ông cảm thấy tôi sẽ để yên cho ông thao túng?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ầm!!!
Dứt lời, một luồng tinh thần lực cuồng bạo xông ra từ trong đầu hắn, lao về phía Mai Nhược Sơn.
Mai Nhược Sơn chưa kịp nói gì, luồng tinh thần lực kia đã nhảy vào trong đầu ông ta, nghiền nát linh hồn ông ta.
Phụt!
Mai Nhược Sơn lại hộc máu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thất khiếu chảy máu, tắt thở.
Mai Nhược Sơn đến chết cũng không ngờ Diệp Phàm cũng là một thuật sĩ hệ tinh thần, lực lượng tinh thần còn cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn nghiền nát ông ta.
“Cứ phải ép tôi ra tay.”
Diệp Phàm bĩu môi.
Hắn chưa bao giờ bày ra lực lượng tinh thần gì đó trước mặt người khác, nhưng lực lượng tinh thần của hẳn mạnh đến mức ngay cả vài vị sư phụ cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng Đại sư phụ từng nhắc nhở hắn không được tùy tiện sử dụng tinh thần lực trước mặt
người ngoài, bởi vậy Diệp Phàm chưa bao giờ thi triến tinh thần lực.
Diệp Phàm cũng không biết tại sao Đại sư phụ lại nói vậy, nhưng hắn chỉ cần làm theo là được, bởi vì Đại sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.
Diệp Phàm liếc nhìn thi thế của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.
Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.
Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, đế mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”
“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.
Căn cứ chiến bộ.
Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.
“Diệp Phàm!”
Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng
nói lạnh băng vô tình.
Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ vấn Thiên.
“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”
“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”
Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ vấn Thiên, tức giận nói.
“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết”
Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói.
Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.
“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”
“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa số giới võ đạo Long quốc.”
Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.
Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám.
“Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”
“Xem ra là ý trời.”
“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cố Tam Thông.”
“30 năm trước nợ máu đế thằng nhãi này trả lại.”
Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện.
Rạng sáng.
Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.
Hắn vội vàng gọi điện cho Đường sở sở lại không có người nghe máy.
“Không lẽ sở sở đã xảy ra chuyện?”
Trực giác của Diệp Phàm nói cho hẳn, chắc chắn Sở Sở đã xảy ra chuyện.
Diệp Phàm lập tức đặt vé máy bay chạy về Thiên Hải.
5 phút trước, trong biệt thự của Đường sở Sở, một đám khách không mời mà đến đã đến, đúng là đám người sở Thiên.
Đám người Đại Hố Nhị Hổ canh giữ ngoài
biệt thự bị Càn lão bên cạnh sở Thiên đả thương.
“Tại sao lại là anh?”
Đường sở sở biến sắc.
“Không phải tôi, chẳng lẽ là tên Diệp Phàm kia?”
Sở Thiên cười nói.
“Anh muốn làm gì?”
Đường sở sở nhíu mày, nói.
“Tôi muốn cô.”
Sở Thiên nhìn chằm chằm Đường sở sở với ánh mắt nóng rực, giống như đang nhìn con mồi.
“Mời anh lập tức rời đi, nếu không anh Tiếu Phàm biết được sẽ không bỏ qua cho anh.”
Đường sở sở lạnh nhạt nói.
“Không cần dùng tên kia đế đe dọa tôi, chờ tôi chinh phục cô, hấp thu lực Huyền Âm trong cơ thế cô, thực lực của tôi có thế đột phá, đến lúc đó tên kia không là gì cả.”
Sở Thiên nói.
Đường sở sở nghe vậy thì biến sắc, lao ra bên ngoài.
Càn lão đứng chắn trước mặt Đường sở sở, Đường sở sở đột nhiên ra tay.
Bây giờ thực lực của Đường sở sở đã lên
đến Thiên cảnh ngũ trọng, có thể thấy được tốc độ tu luyện của thân thế Huyền Âm cực nhanh.
Nhưng ở trong mắt Càn lão, chút thực lực này vẫn chưa đủ.
Ầm!
Càn lão tung ra một chưởng đánh bay Đường sở sở ra ngoài, ngã trên đất hộc máu.
“Người đẹp, đừng giãy giụa, đêm nay cô đã được định sẵn là của tôi.”
Sở Thiên lạnh lùng nói, bước từng bước về phía Đường sở sở.
“Anh… Anh không được đến đây.”
Đường sở sở không ngừng kêu to, sở Thiên tiến lên bắt đầu xé rách quần áo của cô.
“Không!” Đường sở sở hét lên.
Đột nhiên trong cơ thể của Đường sở sở bộc phát ra một luồng khí lạnh đến tận xương.
Ầm!!!
Sở Thiên bị luồng khí lạnh này bắn bay ra ngoài.
Sở Thiên phun ra một ngụm máu tươi, Càn lão biến sắc, đỡ được đối phương, kết quả thân thể cũng bị chấn động liên tục lùi về sau.
“Công tử, ngài sao rồi?”
Càn lão vội vàng hỏi.
“Cô ta bị làm sao vậy?” sở Thiên khiếp sợ nói.
Lúc này trong cơ thế Đường sở sở bộc phát ra từng luồng khí lạnh âm lãnh, thân thể bị đóng băng, lan ra cả ngôi biệt thự.
“Không xong, lực Huyền Âm trong cơ thế cô ta mất khống chế, nhanh chạy đi!
Càn lão kêu lên.
Ông ta mang theo sở Thiên chạy khỏi biệt thự.
Bọn họ vừa rời khỏi biệt thự, cả ngôi biệt thự đã bị khí lạnh khủng bổ này đóng băng.
Đường sở sở biến thành một khối băng, khònq biết sốnq chết!