Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 423 Biến cố ở Tây Nam, chiến tranh đang đến
- Home
- Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
- Chương 423 Biến cố ở Tây Nam, chiến tranh đang đến
Chương 423: Biến cố ở Tây Nam, chiến tranh đang đến
ở Long Quốc, tại một nơi tưởng chừng như xa rời khỏi thế tục, có một cung điện.
Trong cung điện này, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đây, nói với một người đàn ông lịch lãm và tràn đầy khí chất học giả trước mặt: “Các chủ, Mai Nhược Sơn đã chết!”
“Mai Nhược Sơn đã chết?”
Người đàn ông lịch lãm bình tĩnh nói, ánh mắt trầm tĩnh, tạo cho người ta cảm giác như xa rời khỏi thế tục!
“Đúng vậy, chết trong tay con trai Diệp Thiên Long!”
Người đàn ông trung niên nói.
“Diệp Thiên Long!”
Xoẹt!
Nghe được ba chữ này, đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông lịch lãm kia rốt cục mất đi sự bình tĩnh, bắt đầu gợn sóng.
“Các chủ, có muốn nói cho Trường Khanh biết chuyện này không?”
Người đàn ông trung niên hỏi.
“Không được, bây giờ Trường Khanh đang tiến vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể
để hắn phân tâm được!”
Người đàn ông lịch lãm lắc đầu.
Người đàn ông trung niên kia tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta có ra tay không?”
“Hay là đợi Trường Khanh xuất quan, đế hắn tự mình xử lý đi!”
“Ông phái người theo dõi chặt chẽ người này!”
Người đàn ông lịch lãm lên tiếng, trong mắt có ánh sáng thần bí.
Chớp mắt một ngày mới đã đến!
Vào ngày này, trong biệt thự của Đường sở Sở ở khu biệt thự Tử Kinh, Đại Hổ báo cáo với Diệp Phàm rằng có người đang tìm hắn!
Lúc Diệp Phàm đi ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy Sở Cửu Ca đứng ở chỗ này, trước mặt là thi thể của Sở Thiên.
“Người này, tôi đã mang đến cho anh đây!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liếc nhìn thi thể sở Thiên, lại nhìn Sở Cửu Ca: “Cô giết hắn sao?”
“Hắn đáng chết!” sở cửu Ca trực tiếp nói.
“Thật đáng tiếc, đế hắn chết như vậy, quá dề dàng!” Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
“Chuyện này là do lỗi của tôi, nếu như trước
đó tôi không ngăn cản anh, thì Đường tiểu thư đã không xảy ra chuyện, thật xin lỗi!” sở cửu Ca xin lỗi Diệp Phàm.
Diệp Phàm lắc đầu: “Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại cũng vô ích!”
“Đường tiếu thư thế nào rồi? Có cần tôi giúp gì không?”
Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm hỏi.
“Cô có cỏ Xích Dương không?” Diệp Phàm hỏi.
“Cỏ Xích Dương? Đó là vật cực dương, không dễ tìm!” sở cửu Ca nói, nhìn Diệp Phàm: “Đường tiếu thư cần cỏ Xích Dương sao?”
“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu.
“Tôi sẽ lập tức huy động lực lượng của sở tộc để đi tìm cỏ Xích Dương!”
Sở Cửu Ca trực tiếp nói.
“Cám ơn!” Diệp Phàm nói.
Sau đó Xuân Lan đi tới biệt thự, nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, chúng ta đã tìm được tung tích của cỏ Xích Dương!”
“ở đâu?” Diệp Phàm nheo mắt lại, lập tức hỏi.
“Có tin tức từ thương hội Thiên Long, phía Táy Nam có dấu vết của cỏ Xích Dương!” Xuân
Lan nói.
“Tây Nam? Đặt cho tôi một vé máy bay đi Tây Nam ngay!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Tôi đi cùng với anh nha?” Lâm Thi Âm nói, Cơ Như Yên cũng nói: “Tôi cũng đi!”
“Hai người ở lại đây, bảo vệ sở sở, không thể đế cô ấy xảy ra chuyện gì nữa.”
“Hạo Thiên, cậu đi với tôi!”
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh.
“Vâng!”
Ba người họ gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Phàm dẫn Đông Phương Hạo Thiên đi về hướng Táy Nam.
Sau năm sáu tiếng đồng hồ, khi Diệp Phàm lại đi vào Tây Nam lần nữa, mặt trời đã lặn, màn đêm buông xuống.
“Thiếu chủ!”
Lúc này, trong sân bay, Mai Hà, người phụ trách của Thương hội Thiên Long chi nhánh Tây Nam, đang đứng đợi Diệp Phàm.
“Cỏ Xích Dương ở đâu?” Diệp Phàm nhìn Mai Hà, trực tiếp hỏi.
“Một người trồng dược liệu trước đây cung
cấp dược liệu cho Thương hội Thiên Long nói rằng ông nội của anh ta đã phát hiện ra cỏ Xích Dương trong rừng nguyên sinh ở phía tây nam 50 năm trước, nhưng không biết bây giờ nó có còn ở đó không!”
Mai Hà nói.
“Đưa tôi đến khu rừng đó!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Tiếp theo, Mai Hà dẫn hai người Diệp Phàm lái xe tới một khu rừng nguyên sinh cách đó trăm dặm.
“Thiếu chủ, nghe nói trong khu rừng nguyên sinh này có rất nhiều thú dữ và thực vật có độc, hay là tôi tập hợp một nhóm người, cho bọn họ đi vào tìm xem!”
Khi họ đi đến bên ngoài khu rừng nguyên sinh này, Mai Hà lo lắng nói.
“Không cần, cô trở về đi, hai chúng tôi đi vào được rồi!” Diệp Phàm nói xong liền dẫn Đỏng Phương Hạo Thiên tiến vào khu rừng rậm nguyên sinh này, tìm kiếm có Xích Dương!
Chỉ một giờ sau khi Diệp Phàm bước vào khu rừng này, ở Tây Nam đã xảy ra một biến cố cực lớn!
Hàng vạn Lang quân bất ngờ xuất hiện, tấn công căn cứ quân sự Tây Nam, chiếm lấy căn cứ
quân sự đó, sau đó lợi dụng sức mạnh của căn cứ quân sự này đế phát động một cuộc tấn công ác liệt vào chiến khu Tây Nam.
Cuối cùng, chiến khu Tây Nam bị tốn thất nặng nề và buộc phải rút lui!
Quân đội của Lang Quốc vốn đã chuấn bị sẵn sàng từ lâu đã lợi dụng tình thế phát động một cuộc tấn công ồ ạt từ biên giới Tây Nam, tiến thẳng vào Tây Nam.
Qua một đêm, phần lớn khu vực phía Tây Nam đã bị quân đội của Lang Quốc chiếm đóng.
Sự việc này trực tiếp gáy chấn động toàn bộ Long Quốc, khiến tất cả những người dân ở Long Quốc sắp nghỉ ngơi đều bị đánh thức!
Họ không ngờ rằng chiến tranh sẽ bất ngờ ập đến!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Long Quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn!
Khi Lang Quốc tấn công đầu tiên, Anh Quốc, Lưu Ly Quốc và các quốc gia khác đã chú ý và lập tức điều động quân đội của họ tiến về phía Long Quốc!
Đêm hôm đó, Long Quốc vốn đã yên bình gần hai mươi năm, lại một lần nữa gặp phải nguy cơ, mà nguy cơ lần này còn nghiêm trọng hơn cả cuộc xâm lược của Liên minh năm nước năm đó!
Đêm hôm đó, triều đình Long Quốc và chiến Bộ tổ chức cuộc họp khấn cấp để bàn biện pháp đổi phó!
Đêm đó, toàn bộ người dân của Long Quốc đều không thể ngủ được.
Nhưng tại khu biệt thự Tử Kinh Thiên Hải, bên ngoài biệt thự của Đường sở sở, có một nhóm khách không mời mà đến.
Nhóm người này đều là phụ nữ, mặc áo bào cố điến, tóc dài vén lên, vẻ mặt lạnh lùng, cầm đầu là một bà lão khoảng năm sáu mươi tuổi!
Bà ta lập tức đi thẳng về phía biệt thự.
“Dừng lại!”
Lúc này, đám người Đại Hố Nhị Hổ lần lượt xuất hiện, nhìn chằm chằm vào đám người này, hét lớn: “Các người là ai?”
“Tránh ra!”
Bà lão hét lên với vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt đám người Đại Hổ tối sầm lại, bọn họ lao về phía bà lão này.
Bùm!!!
Bà lão này vung tay lên, một luồng năng lượng cuồng bạo bộc phát ra, trực tiếp khiến đám người Đại Hổ bay ra ngoài, đập xuống đất và nôn ra máu.
Lập tức, Cơ Như Yên lao ra khỏi biệt thự và tấn công về phía bà lão này.
Bùm!!!
Bà lão vung ra một chưởng, trực tiếp đánh bay Cơ Như Yên.
Tưng! Tưng! Tưng!
Lúc này, từng tiếng đàn vang lên.
Lâm Thi Âm đánh đàn, từng luồng kình khí từ dây đàn vang lên tấn công về phía bà lão, tiếng đàn kia thậm chí còn tấn công vào cả linh hồn bà ta!
Bà lão nhìn Lâm Thi Âm với sự kinh ngạc trong mắt, bà ta lại tung ra một chưởng nữa, đánh cho Lâm Thi Âm bay ra ngoài.
Phụt!
Lâm Thi Âm nôn ra máu và rút lui đến bên cạnh Cơ Như Yên.
“Không ngờ ở thế tục này lại có những người tài giỏi như hai người các cô, xem ra chuyến đi lần này của tôi rất đáng giá!”
Bà lão nhìn hai cô gái rồi vui vẻ nói.
“Rốt cuộc thì bà là ai? Tới đây đế làm gì?” Cơ Như Yên nhìn đối phương và hét lên.
“Tôi tới đây vì cơ thế Huyền Âm!”
Bà lão nói thẳng.
“Cơ thế Huyền Âm? chẳng lẽ là Đường tiểu
thư?”
Lâm Thi Âm ngạc nhiên nói.
“Hai người các cô và người có thân thể Huyền Âm kia đi theo tôi đi!”
Bà lão lên tiếng, một cổ sức mạnh kinh khủng từ trong cơ thế bà ta bộc phát ra, trực tiếp áp bức Lâm Thi Âm và Cơ Như Yên, khiến họ không còn sức phản kháng.
“Vợ của đệ tử tôi, bà nói mang đi là mang đi sao?”
Lúc này, một giọng nói quyến rũ và ngọt nqào đột nhiên vanq lên.