NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ - Chương 599 Tàn sát dị tộc, đi vào ngoại vực

  1. Home
  2. Thần vương xuống núi, vô địch thiên hạ
  3. Chương 599 Tàn sát dị tộc, đi vào ngoại vực
Prev
Next

Chương 599: Tàn sát dị tộc, đi vào ngoại vực
“Sau khi minh chủ Võ Minh đi vào Long cấm, thông đạo Long cấm đã bị phong bế, đến tận hôm nay minh chủ Võ Minh cũng chưa đi ra, người của chúng ta cũng không thể đi vào thăm dò tình hình.”
Long Chiến Thiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Phàm cực kỳ khó coi, hắn nói thẳng: “Dẩn tôi đến chỗ Long Cấm.”
“Tiểu Phàm, nơi này còn một đống chuyện cần con xử lý, để ta đi vào Long cấm cho.”
“Con đừng quá lo cho Nhị sư phụ của con, lão già kia rất tinh, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn ta, sẽ không dề dàng xảy ra chuyện.”
Tiêu Dao Tử nói.
“Vậy làm ơn Tam sư phụ.”
Diệp Phàm gật đầu, thực lực của Tam sư phụ mạnh hơn hắn nhiều, ông ấy đi vào, hắn càng yên tâm.
Hơn nữa còn chưa tiêu diệt xong dị tộc, hắn không thể rời đi,
Tiếp theo, Long Chiến Thiên mang theo Tiêu Dao Tử đi đến Long cấm, Diệp Phàm bắt đầu trị
liệu những người bị thương.
“Thiếu quân, chủ, ngài có thể cứu quân đoàn trưởng Mộ Bạch và quân đoàn trưởng Mục không? Hai người bọn họ bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.”
Thiên Khuyết bị Diệp Phàm trị liệu xong, nói.
“Hai người bọn họ bị thương? ở đâu?”
Diệp Phàm nói.
Thiên Khuyết dẫn Diệp Phàm đến đại bàn doanh quân Thiên Sách.
Trong doanh trướng này, quân đoàn trưởng Mộ Bạch quân đoàn 3 và quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên quân đoàn 7 đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
Diệp Phàm dùng ngân châm thi triển cửu Y Hoàn Hồn châm trị liệu cho hai người.
Mặc dù hắn chủ xem qua bí tịch cửu u Hoàn Hồn Châm một lần, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Cửu u Hoàn Hồn châm có tống 9981 châm, nếu có thể thi triển ra 9981 châm, có thế hội tụ lại hồn phách của một người, khởi tử hồi sinh.
Nhưng muốn thi triển được 9981 châm, cực kỳ khó khăn, hiện giờ Diệp Phàm cũng chỉ có thể thi triển ra châm thứ nhất của cửu u Hoàn Hồn Châm.
Hai người bọn họ bừng bừng sức sống, sinh mệnh vững vàng, sắc mặt dần hồng hào lại.
“Y thuật của thiếu quân chủ quá cao siêu!”
“Đúng là thần y!”
Vài vị quân đoàn trưởng quân Thiên Sách cảm thán.
“Haizz, đáng tiếc Đoạn Đao và Thiên Bằng, nếu bọn họ có thể chịu đựng thêm một lúc, chờ đến khi thiếu quân chủ trở về, có khi không cần chết.”
Quân đoàn trưởng Thấm Thanh Y quân đoàn 5 thở dài nói.
“Ông nói gì? Quân đoàn trưởng quân đoàn 6 và 8 đã chết?”
Diệp Phàm nghe vậy biến sắc, nhìn về phía đổi phương.
“Đúng vậy, thiếu chủ, chúng tôi còn chưa kịp nói với người, trong lúc chiến đấu với dị tộc, quân đoàn trưởng Đoạn Thiên Bằng và Đoạn Đao đều chết trận, thi thể của bọn họ còn chưa hạ táng.”
Thiên Khuyết nặng nề nói.
Sắc mặt của Diệp Phàm cực kỳ khó coi, nắm chặt tay, gằn giọng nói: “Dẩn tôi đi gặp bọn họ.”
Diệp Phàm đi theo đám người Thiên Khuyết đến một doanh trướng khác, ở đây có hai quan tài
băng.
Trong quan tài băng chính là quân đoàn trưởng quân đoàn 6 Đoạn Thiên Bằng và quân đoàn trưởng quân đoàn 8 Đoạn Đao. cả người bọn họ chồng chất vết thương, có thể thấy được tính hình chiến đấu lúc đó thảm khốc đến mức nào.
“Xin lỗi, tôi đến chậm.”
Diệp Phàm cúi người xin lỗi trước thi thể của hai vị quân đoàn trưởng.
“Thiếu quân chủ, chuyện này không liên quan đến ngài.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn 4 Đồ Tể nói.
“Trước khi Lục sư phụ đi đã giao các người cho tôi, thân là thiếu quân chủ lại không bảo vệ được các người, đây là lỗi của tôi.”
Diệp Phàm liên tục khom lưng trước hai vị quân đoàn trưởng này.
“Nhưng hai người yên tâm, chắc chắn tôi sẽ báo thù cho hai người.”
“Diệp Phàm này thề sẽ xóa sạch đám dị tộc.”
Tiếp theo Diệp Phàm tự tay hạ táng hai vị quân đoàn trường, đám người Thiên Khuyết nhìn hắn, nói: “Thiếu quân chủ, tiếp theo người định làm gì? Trực tiếp khai chiến với đám dị tộc chiếm lĩnh bốn quận Long quốc kia sao?”
“Mấy người và quân Thiên Sách đã trải qua nhiều trận đại chiến, nghỉ ngơi lấy lại sức đi, chuyện còn lại giao cho tôi.”
Diệp Phàm nói.
“Nhưng thiếu quân chủ, số lượng kẻ chiếm đóng bốn quận Long Quốc đã hơn 40 vạn, một mình người sợ ăn không tiêu.”
Thiên Khuyết nặng nề nói.
“Thiếu quân chủ, để chúng tôi cùng ra trận giết địch với ngài đi, chúng tôi cũng muốn báo thù cho hai vị quân đoàn trưởng.”
Đồ Tể cầu xin Diệp Phàm.
“Anh Tiếu Phàm, đám trưởng lão Hắc Bạch đến.”
Lúc này Đường sở sở dẫn trưởng lão Hắc Bạch của sở Tài Quyết đến.
“Bái kiến thiếu chủ.”
Trưởng lão Hắc Bạch cung kính chào hỏi, hiện giờ thực lực của hai người bọn họ cũng tăng lên rất nhiều.
“Hai người đến đây làm gì? Những Tài Quyết sứ giả kia đâu?”
Diệp Phàm nói.
“Bấm thiếu chủ, lúc trước sở trưởng cho chúng tôi một bộ công pháp, bảo chúng tôi bế
quan tu luyện, sau đó đi giúp thiếu chủ. Sau đó thiếu chủ rời khỏi, chúng tôi sẽ mang theo tất cả các Tài Quyết sứ giả bế quan, hòm nay vừa mới xuất quan, biết được thiếu chủ ở đây nên chạy đến.”
Trưởng lão Hắc Bạch cúi người nói.
“Các người xuất quan rất đúng lúc, thông báo cho tất cả Tài Quyết sứ giá, xuất phát cùng tôi.”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Anh Tiểu Phàm, để em đi cùng anh.”
Đường sở sở nói. Đám người Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm, Đông Phương Hạo Thiên cũng lên tiếng muốn cùng ra trận giết địch.
Thấy bọn họ như vậy, Diệp Phàm đành phải đồng ý, Thiên Khuyết vài vị quân đoàn trưởng cũng đưa ra yêu cầu đi giết dị tộc.
Cuối cùng, Diệp Phàm quyết định đế các chiến sĩ quân Thiên Sách nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn mang theo những người khác đi đến bốn quận bị dị tộc chiếm lĩnh.
Bên trong quận Nam Thiên.
Một lượng lớn dị tộc tập trung ở trung tâm, bọn họ vòng thành một vòng tròn, trong vòng tròn là hơn vạn người dân Long Quốc đang quỳ,
có cả người già trẻ em phụ nữ.
“Lão tam, hôm nay chúng ta thi xem trong 1 phút ai giết được nhiều người hơn.”
Một cao thủ dị tộc mọc đầy lông tóc, hai mắt lóe xanh lên tiếng.
“So thì so, ta muốn nhìn xem ngươi lợi hại hay ta lợi hại hơn.”
Cao thủ dị tộc thân hình cao lớn lạnh lùng nói.
Bọn họ nhìn chằm chằm người dân Long Quốc, trong mắt lóe lên sự khát máu tàn độc.
ở trong mắt bọn họ, người dân Long Quốc trở thành con mồi tỷ thí lấy vui cho bọn họ.
Giây tiếp theo hai người cùng xông ra ngoài tàn sát người dân.
“Đừng, cầu xin tha cho chúng tôi.”
Các bá tánh quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin, nhưng không hề có tác dụng.
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ xông đến trước một người phụ nữ đang ôm con nhỏ, người phụ nữ kia ôm chặt đứa bé, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Súc sinh!”
Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát tràn ngập sát ý vang lên.
Một luồng huyết sắc xé rách không gian xuyên thủng thân thể của hai vị cao thủ dị tộc này.
Diệp Phàm lao đến, đằng đằng sát khí.
Đám người Đường sở sở điên cuồng tàn sát đám dị tộc khác.
“Đám súc sinh các ngươi, ngay cả trẻ con và phụ nữ cũng không buông tha, tội đáng chết vạn lần.”
Diệp Phàm quát, rút ra kiếm Tu La, hai vị cao thủ dị tộc nổ tan xác mà chết.
“Hôm nay đám dị tộc các ngươi khinh nhục người Long Quốc, các ngươi đều đáng chết.”
Diệp Phàm cầm kiếm Tu La điên cuồng tàn sát đám dị tộc.
“Hắn là ai?”
Bá tánh thoát được một kiếp sinh tử nhìn Diệp Phàm, ánh mắt mờ mịt.
“Hắn là Hộ Quốc Thần Tướng Long Quốc!”
Thiên Tôn sùng kính nói.
“Hộ Quốc Thần Tướng?”
“Hắn là Hộ Quốc Thần Tướng?”
Các bá tánh khiếp sợ thốt lên. Lúc trước Diệp Phàm đeo mặt nạ, không ai nhìn thấy mặt hắn nên các bá tánh không biết người thanh niên
trước mắt này là Hộ Quốc Thần Tướng.
Lúc này bọn họ đều đã biết, hưng phấn hô to: “Là Hộ Quốc Thần Tướng, Hộ Quốc Thần Tướng đến cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi.”
“Hộ quốc thần tướng!!!”
“Hộ quốc thần tướng!!!”
“Hộ quốc thần tướng!!!”
Hơn vạn bá tánh Long Quốc kích động hô to.
Lúc này ở trong lòng dân chúng, Diệp Phàm giống như chúa cứu thế buông xuống cứu vớt bọn họ.
Sự kính yêu đối với Diệp Phàm đạt đến đỉnh núi!
Cùng lúc đó, một lực lượng thần bí trong cơ thể Diệp Phàm toát ra, lực lượng thần bí này rất giống với lực lượng thần bí lúc trức.
Có thêm lực lượng này, sức chiến đấu của Diệp Phàm càng thêm hung mãnh.
Gần 7-8 vạn dị tộc bị đám người Diệp Phàm tàn sát gần hết.
Lúc này Diệp Phàm tắm máu dị tộc, đằng đằng sát khí, làm người không dám nhìn thẳng.
Nhưng những bá tánh đó lại không hề sợ hãi, bọn họ sùng kính nhìn Diệp Phàm, bọn họ lớn tiếng hò hét Hộ Quốc Thần Tướng.
“Các vị, rất xin lỗi.”
Diệp Phàm vô cùng áy náy trước những người dân chịu khố chịu nạn.
“Hộ Quốc Thần Tướng, ngài không có lỗi gì cả.”
“Là ngài đã cứu chúng tôi, ngài là thần bảo hộ của Long Quốc.”
Người dân lên tiếng.
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ:
“Tôi là Hộ Quốc Thần Tướng Long Quốc, phải có chức trách bảo vệ Long Quốc!”
“Bây giờ dị tộc xâm phạm Long Quốc, sỉ nhục người Long Quốc, chắc chắn Diệp Phàm này sẽ dùng hết toàn lực lấy lại thái bình thịnh thế cho Long Quốc.”
Tiếp theo, Diệp Phàm để Thiên Tôn phụ trách những người dân này, hắn mang theo những người khác vắt đầu càn quét đám dị tộc trong bốn quận Long Quốc.
Rất nhanh, tin tức Hộ Quốc Thần Tướng xuất hiện, giết chết dị tộc, cứu vớt bá tánh Long Quốc nhanh chóng lan truyền khắp Long Quốc!
Tin tức này làm vô số người dân vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa dâng lên hy vọng!
ở trong lòng bọn họ, Hộ Quốc Thần Tướng là
vô địch, bây giờ hắn xuất hiện, có lẽ thật sự có thế cứu vớt Long Quốc!
Vô số bá tánh yên lặng cầu nguyện Hộ Quốc Thần Tướng có thế tiêu diệt đám dị tộc, làm bọn họ có thế bình yên sinh hoạt.
Nháy mắt đã qua ba ngày.
Trong vòng 3 ngày, Diệp Phàm dẫn theo những người khác điên cuồng càn quét dị tộc bốn quận.
Cuối cùng mấy chục vạn dị tộc ở bốn quận bị đám người Diệp Phàm tà sát không còn, người dân bổn quận cũng được Diệp Phàm giải cứu.
Vì đảm bảo Long Quốc không còn dị tộc, Diệp Phàm phân tán thuộc hạ đi các nơi truy tìm dị tộc, chỉ cần nhìn thây, giết không tha!
Cứ như vậy, lại qua một ngày, dị tộc trong Long Quốc hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, sinh hoạt của người dân dần dần khôi phục!
Nhân dân cả nước đều đang hô to Hộ Quốc Thần Tướng, coi hắn như thần!
Thậm chí có người đề nghị lập bia kiến miếu cho Hộ Quốc Thần Tướng, tỏ lòng biết ơn trước sự cống hiến vĩ đại cứu nước của Hộ Quốc Thần Tướng.
Lúc này Diệp Phàm hoàn toàn trởthành tín ngưỡng duy nhất trong lòng người dân, vượt xa
quốc chủ Long Quốc.
Cùng lúc đó, lực lượng thần bí trong cơ thế Diệp Phàm càng ngày càng nhiều, sau đó hắn thành công đột phá Trúc Cơ, thực lực điên cuồng tăng vọt.
“Rốt cuộc đây là lực lượng gì?”
Diệp Phàm lấm bấm.
Hắn không chú ý đến trong tầng mây trên trời cao, ngôi sao Tử Vi lại xuất hiện, lóng lánh ánh sáng tím, còn lóa mắt hơn trước.
Lúc này Diệp Phàm cầm kiếm Tu La đứng trên đống thi thể của dị tộc, lạnh lùng quát: “Dám xâm phạm Long Quốc, xa đến mấy ta cũng diệt sạch!”
Những lời này của hắn bị vệ tinh chụp lại, đăng lên màn hình khắp các nơi trên cả nước.
Dân chúng cả nước đều nghe thấy được cáu nói này của Diệp Phàm, nhiệt huyết sôi trào, lại hô to Hộ Quốc Thần Tướng uy vũ.
Lúc này dang vọng của Diệp Phàm đạt đến đỉnh núi.
Bên Diệp Phàm, hắn làm mấy người Đường Sở Sở ở lại trong nước, còn mình thì mang theo những người khác đi ra nước ngoài.
Mặc dù bây giờ dị tộc trong Long Quốc đã bị diệt trừ sạch sẽ, nhưng bọn chúng có thể ngóc
đầu lại bất cứ lúc nào, bởi vậy Diệp Phàm cần thiết nhổ cỏ tận gốc!
Sau khi Diệp Phàm rời khỏi Long Quốc, ở trong Long tộc của tộc Hộ Long, tộc trưởng Long tộc Long Thao đi vào trong một mật thất, nhìn bóng người bị bao phủ trong áo choàng đen, nói: “Hắn đã trở lại, còn tiêu diệt dị tộc trong Long Quốc, lại trở thành anh hùng Long Quốc, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không cần sốt ruột, hắn bị nâng càng cao, ngã càng thảm, với dang vọng bây giờ của hắn, sợ rằng người dân Long Quốc chỉ biết đến Hộ Quốc Thần Tướng, mà không biết quốc chủ Long Quốc, ngươi cảm thấy người ngồi trong hoàng cung chịu được sao?”
Người áo đen lạnh lùng nói,.
“Ngươi định…” Long Thao nhìn đối phương.
“Rất nhanh kế hoạch của chúng ta có thế bắt đầu rồi!”
Người áo đen lạnh nhạt nói.
Đám người Diệp Phàm đi vào nước ngoài mới thực sự phát hiện sự đáng sợ của dị tộc.
ở nước ngoài, đập vào mắt đều là dị tộc, nhân loại đã trở thành nô lệ dị tộc.
Mặc dù hấn không thích đám người nước ngoài, nhưng dù thế nào bọn họ cũng là người Địa
cầu, sao có thể bị đám dị tộc kia đpạ dưới chân?
Diệp Phàm mang theo một đám người điên cuồng tàn sát dị tộc.
Lại mấy ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Diệp Phàm đi đến các nơi trên thế giới điên cuồng giết chóc, đám dị tộc lùi lại, chạy ra vực ngoại.
“Trong ngoại có thông đạo liên tiếp dị thời không!”
“Đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, dẫn theo những người khác bước vào vực ngoại.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 599 Tàn sát dị tộc, đi vào ngoại vực "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com