THẦN Y CÁI THẾ - Chương 45
Chương 45
Đây là lần đầu tiên Khương Tường có được văn phòng riêng của mình, mặc dù chỉ có mười mét vuông nho nhỏ, nhưng hắn đã rất thỏa mãn.
Bởi vì đây chính là bước đầu tiên để hắn trở thành một bác sĩ vĩ đại!
Hắn dọn dẹp bàn, bật máy tính lên và thay áo blouse trắng…
Sau khi chuẩn bị xong một loạt công việc, Khương Tường bắt đầu gọi tên bệnh nhân vào khám bệnh.
Nhưng vào lúc này, Trương Lỵ Lỵ hùng hùng hổ hổ vọt vào từ bên ngoài, trên mặt tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Tường mà chất vấn: “Vì sao người chuyển thành bác si chính thức là anh? Dựa vào cái gì!”
“Tất nhiên là dựa vào thực lực của Tôi.”
“Anh nói khùng điên cái gì? Thời buổi này thực lực là cái rắm gì! Nói đi, rốt cuộc anh dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới khiến Quách phó viện trưởng đồng ý chuyển chính thức cho anh?”
“Tôi vừa nói rồi, tôi dựa vào vào thực lực để lấy được vị trí này.” Khương Tường không muốn nói nhảm với Trương Lỵ Lỵ nên trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Nếu cô không còn việc gì thì mời đi ra, tôi phải khám cho bệnh nhân.”
“Anh đuổi tôi?” Trương Lỵ Lỵ lập tức xù lông, chỉ vào Khương Tường mà quát: “Vị trí này vốn phải là của tôi, là của tôi, anh có biết không!”
“Nếu như không phải tại anh chặn ngang một chân thì tôi đã được chuyển chính thức rồi.”
“Anh có biết để chuyển làm bác sĩ chính thức, tôi đã phải bỏ ra những gì không?”
“Biết.” Khương Tường nói: “Vì chuyển chính thức, cô đã lên giường với Quách Thiếu Thông.”
“Không sai, tôi lên giường với Quách Thiếu Thông còn không phải tại anh sao.” Trương Lỵ Lỵ nói: “Nếu anh có quyền thế hoặc là cha anh là phó viện trưởng thì tôi có cần ngủ với người khác như vậy không?”
Khương Tường sững sờ nhìn Trương Lỵ Lỵ.
Người phụ nữ này đổi mới nhận thức của hắn hết lần này đến lần khác, ngủ với người khác mà còn ăn nói hùng hồn như vậy, thật là không thể nói lý.
“Được rồi Trương Lỵ Lỵ, giữa chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì, mời cô ra ngoài.”
“Anh dám đuổi tôi! Một thằng con hoang như anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi! Dựa vào cái gì!” Trương Lỵ Lỵ quát lên.
Trước kia Khương Tường luôn thấp hèn, không dám nói nặng lấy một câu với Trương Lỵ Lỵ, nhưng từ khi chia tay Khương Tường không còn niềm nở lần nào nữa, hiện tại còn đuổi cô ta ra ngoài, thật là tức điên mà.
“Vì nơi này là phòng của tôi! Lý do này đủ chưa?” Khương Tường cũng bị Trương Lỵ Lỵ làm tức giận nên lạnh giọng đáp lại.
“Cũng chỉ là chuyển chính thức thôi, anh đắc ý cái gì! Khương Tường, tôi thật không ngờ anh dám đoạt luôn cả vị trí của tôi, thật là buồn nôn!”
“Đầu tiên, vị trí này không phải của ai cả, ai cũng phải dùng thực lực cạnh tranh, cô không giành được do không có bản lĩnh. Tiếp theo, bàn về buồn nôn thì tôi hơn được cô à? Vì được chuyển thành chính thức mà không tiếc bán thân thể mình, buồn nôn đến cùng cực.”
“Anh…”
“Còn nữa, về sau cút được bao xa thì cút dùm, đừng thể hiện giá trị tồn tại trước mặt tôi, nếu không cẩn thận tôi quất cô đấy.”
“Anh… Anh… Anh…” Trương Lỵ Lỵ tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Cút!”
Khương Tường bỗng đập bàn một cái.
Oanh!
Trương Lỵ Lỵ bị dáng vẻ của hắn dọa lui ra sau mấy bước, sau đó hung hăng nói: “Anh dám ức hiếp tôi, anh chờ đi, chờ Thiếu Thông trở về thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Nói xong, cô ta bước nhanh chạy ra ngoài.
“Chờ Quách Thiếu Thông trở về? Hừ, kiếp sau đi!”
Tâm tình tốt đẹp của Khương Tường bị Trương Lỵ Lỵ phá hư không còn chút nào, hắn điều chỉnh hồi lâu mới bắt đầu gọi tên khám bệnh rồi bận rộn đến giữa trưa.
Nhân lúc ăn cơm, Khương Tường đi tìm Lâm Tinh Xảo, trước đó hắn đã hứa là ngày nào cũng sẽ đi thăm cô.
“Chị Lâm, lại đang xem truyện à!” Khương Tường vào cửa liền nhìn thấy Lâm Tinh Xảo ôm điện thoại cười ngây ngô nên hỏi.
“Đúng rồi, may mà có cái để xem, không thì quá nhàm chán.” Lâm Tinh Xảo để điện thoại xuống rồi hỏi Khương Tường: “Ngày đầu tiên tiếp nhận khám bệnh thế nào? Có mệt không?”
“Cũng tạm được, mặc dù hơi mệt nhưng có thể tiếp xúc được nhiều loại bệnh, thu hoạch còn rất lớn.” Khương Tường nói.
Lâm Tinh Xảo cổ vũ hắn và nói: “Giấc mộng của cậu là trở thành một bác sĩ vĩ đại, hiện tại đã đi được bước đầu tiên, tiếp tục cố lên đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Khương Tường ngồi xuống bên cạnh giường bệnh và nói: “Chị Lâm, tôi muốn hỏi thăm một người.”
“Ai vậy?”
“Chị biết người tên Tiêu Thanh Đế không?”
Khương Tường muốn làm rõ Tiêu Thanh Đế hôm qua tặng hoa cho Bạch Băng có thân phận gì?
Vì sao khi Bạch Băng nhìn thấy tấm thẻ kia lại mất kiểm soát như vậy?
“Cậu hỏi đến Tiêu Thanh Đế là vì Bạch Băng à?”
Nghe Lâm Tinh Xảo nói câu này, Khương Tường liền biết mình hỏi đúng người, vì thế vội nói: “Rốt cuộc Tiêu Thanh Đế có thân phận gì?”
“Anh ta là Nhị thiếu gia của Tiêu gia kinh thành.” Lâm Tinh Xảo trả lời.
Khương Tường hoàn toàn không biết gì về Tiêu gia nên hỏi: “Tiêu gia rất mạnh sao?”
“Kỳ thật Tiêu gia là một gia đình bình dân, thậm chí còn chưa được coi là gia tộc, bởi vì cả Tiêu gia chỉ có hai người. Nhưng không ai dám tuỳ tiện trêu chọc họ cả.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh của Tiêu Thanh Đế chính là Quan Quân Hầu Tiêu Cửu nổi tiếng thế giới!”
Ồ ——
Khương Tường hít sâu một hơi.
Hắn từng nghe Triệu Vân nhắc đến Tiêu Cửu, Tiêu Cửu là người đứng đầu Long Bảng, chiến thần của Phong Bắc Cảnh thống lĩnh trăm vạn đại quân, quyền thế ngập trời.
“Mặc dù Tiêu Thanh Đế không loá mắt bằng Tiêu Cửu, nhưng cũng không kém, anh ta tốt nghiệp đại học Cambridge, chưa đến ba mươi tuổi đã có được một tập đoàn tài sản chục tỷ.”
“Bởi vậy anh ta được tạp chí « Tài Phú » chọn làm thanh niên kiệt xuất năm nay!”
“Nhưng tên này có một khuyết điểm rất lớn, chính là tính cách quá tùy tiện, ỷ vào anh mình là Vô Địch Hầu nên muốn làm gì thì làm.”
“Cậu đột nhiên hỏi đến anh ta là vì Bạch Băng?”
“Ừm.” Khương Tường không phủ nhận mà nói: “Hôm qua có người tặng hoa cho chủ nhiệm Bạch, trên thẻ có tên Tiêu Thanh Đế, khi chủ nhiệm Bạch nhìn thấy cái tên này thì cảm xúc rất không thích hợp.”
“Cái này không kỳ quái, khi Bạch Băng du học ở viện y học Hoàng gia bên Anh thì Tiêu Thanh Đế cũng học tại đại học Cambridge ở Anh.”
“Họ đều là du học sinh?” Khương Tường hỏi.
Lâm Tinh Xảo liếc mắt mà nói: “Cậu vẫn chưa rõ sao? Bạch Băng đã từng là người yêu của Tiêu Thanh Đế, Tiêu Thanh Đế là mối tình đầu của cô ta.”
“Hóa ra là mối tình đầu, hèn chi chủ nhiệm Bạch nhìn thấy cái tên Tiêu Thanh Đế lại có phản ứng lớn như vậy.” Khương Tường bỗng tỉnh ngộ, sau đó hiếu kỳ nói: “Vậy vì sao chủ nhiệm Bạch và Tiêu Thanh Đế lại chia tay?”
“Đây là chuyện giữa họ, làm sao tôi biết.” Lâm Tinh Xảo nhắc nhở: “Khương Tường, theo tôi được biết thì Tiêu Thanh Đế vẫn còn lưu luyến không quên được Bạch Băng, tốt nhất cậu đừng gần gũi Bạch Băng quá để tránh trêu chọc Tiêu Thanh Đế, tên kia quen coi trời bằng vung rồi, chuyện gì cũng làm ra được.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, vì sao cậu lại hứng thú về chuyện của Bạch Băng? Nói cho tôi nghe có phải cậu thích cô ta rồi không?” Lâm Tinh Xảo trừng Khương Tường.
Khương Tường vội giải thích: “Tôi chỉ hơi hiếu kỳ thôi, chị Lâm, chị đừng hiểu lầm.”
Lâm Tinh Xảo bĩu môi, không vui mà nói: “Nhưng tôi không thích cậu nói đến phụ nữ khác trước mặt tôi, hiện tại tôi rất giận, trừ phi….”
“Trừ phi cái gì?” Khương Tường vội hỏi.
“Trừ phi cậu hôn tôi một cái thì tôi tha thứ cho cậu.”