THẦN Y CÁI THẾ - Chương 47: Tiệc tối nhà giàu (Hạ)
Bạch Băng đang ở một căn chung cư riêng biệt, khỉ Khương Tường chạy đến thì cô còn đắp mặt nạ trên mặt.
Nhìn thấy trang phục của Khương Tường, Bạch Băng hơi sửng sốt.
Lúc này Khương Tường mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm phối với áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu rượu vang đỏ, trông rất bảnh trai thời thượng, lúc cười lên mang đến cảm giác như gió xuân ấm áp.
“Chủ nhiệm Bạch, tôi như vậy có được không?” Khương Tường hỏi.
“Rất tốt.” Bạch Băng nói: “Tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một bộ lễ phục, không nhờ cậu đã phối sẵn đồ, không tệ, bộ này rất phù hợp với khí chất của cậu.”
Khương Tường lập tức đau mình, nếu biết Bạch Băng đã chuẩn bị lễ phục trước thì hắn không cần tiêu nhiều tiền như vậy.
“Khi nào chúng ta xuất phát?” Khương Tường lại hỏi.
“Cậu đợi tôi một chút, tôỉ thay quần áo đã.” Bạch Băng nói xong thì đi vào phòng ngủ.
Qua chừng mười phút, cô đi ra khỏi trong
phòng ngủ.
Ánh mắt Khương Tường lập tức sáng lên.
Chỉ thấy Bạch Băng mặc một bộ váy dài lộ vai trắng tĩnh, xương quai xanh xỉnh đẹp như ẩn như hiện, phần eo ôm sát phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt cô sáng loá lên như sứ trắng.
Trông cô thật tao nhã.
Khương Tường trợn mắt há hốc mồm.
Trong ấn tượng của hắn, Bạch Băng luôn mặc đồ công sở, trừ già dặn ra còn làm người ta có cảm giác rất cứng nhắc, nhưng bây giờ khi cô thay quần áo khác thì hoàn toàn biến thành một con người xa lạ, hiệu ứng thị giác quá mạnh.
Bạch Băng bị Khương Tường nhìn chằm chằm đến mức xấu hổ, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
“Đâu chỉ được, quả thực chính là quá tuyệt. Chủ nhiệm Bạch, cô biết không, tôi cảm thấy hiện tại chỉ có dùng hai từ có thể hình dung cô thôi.” Khương Tường nói.
“Từ gì?”
“Nữ thần!”
Mặt Bạch Băng đỏ lên, nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”
“Thật mà. Chủ nhiệm Bạch, cô thật xinh đẹp.”
Mặt Bạch Băng càng đỏ, nóỉ: “Tôi đi trang điểm, cậu đợi tôi một lát.”
“ừm.”
Bạch Băng lại vào phòng.
Khương Tường ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại.
Qua tận 40 phút Bạch Băng mới ra ngoài.
Khi nhìn thấy Bạch Băng, Khương Tường trợn cả mắt lên, tròng mắt hận không thể dán dính vào người cô.
Nếu nói Bạch Băng để mặt mộc được chín mươi điểm thì sau khi trang điểm cô nhất định có thể lên đến một trăm hai mươi điểm.
Cô trang điểm không đậm, rất vừa vặn.
Mái tóc đen được tém ra sau đầu để lộ ra cái trán tỉnh xảo, lông mày vẽ cong cong xuống, đôi mắt sáng loá như sao trời.
Cái mũi ngọc tỉnh xảo xỉnh đẹp, má phấn ửng đỏ, môi đỏ mềm mại như quả anh đào mọng nước, còn có khuôn mặt hoàn mỹ không
một tì vết…
Không điểm nào là không tuyệt đẹp!
Cùng lúc đó, trên người Bạch Băng còn tản ra một sự cao quý bẩm sinh, cứ như công chúa đi ra từ cung điện.
Thấy Khương Tường bị vẻ đẹp của mình làm ngơ ra, Bạch Băng thầm đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ lạnh lẽo mà hỏi: “Cậu đang nhìn cáỉ gì?”
Khương Tường lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Chủ nhiệm Bạch, cô quá xinh đẹp, nếu cô phát triển trong ngành giải trí thì nhan sắc này có thể đè bẹp hết những nữ minh tinh đang hot đây.”
Được hắn khen như thế, trong lòng Bạch Băng như uống mật ngọt, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh căm căm, cô tiếp tục hỏi: “Vậy cậu cảm thấy là tôi đẹp hơn hay Lâm Tinh Xảo đẹp hơn?”
“Hai người đều…”
Khương Tường vốn muốn nói hai người đêu là đại mỹ nữ, đều rất xinh đẹp, nhưng hắn còn chưa nói xong liền phát hiện Bạch Băng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, trên người cô toả ra khí thế quá mạnh.
Dưới áp lực này, Khương Tường đành vội vàng đổi giọng: “Hai người đều là đại mỹ nữ,
nhưng chủ nhiệm Bạch là tiên nữ.”
Bạch Băng nhíu mày mà nói: “Tiên nữ và mỹ nữ có khác nhau sao?”
“Khác nhau rất lớn.” Khương Tường nói: “Mỹ nữtrảỉ rộng nhân gian, mà tiên nữ chỉ trên trời mới có.”
“Nhưng bây giờ tôi đang ở nhân gian.”
“Vậy cô chính là tiên nữ lạc đến chốn nhân gian.”
Nghe thấy câu này, lông mày Bạch Băng giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút mừng thầm.
“Chủ nhiệm Bạch, khỉ nào chúng tôi xuất phát?” Khương Tường hỏi.
Bạch Băng nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: “Cũng sắp đến lúc rồi, lên đường đi! Đúng rồi, cậu biết lái xe không?”
“Biết chứ.”
Hồi học đại học Khương Tường đã thỉ đỉ bằng lái.
“Vậy lát nữa cậu lái xe.”
Khỉ xuống gara, Khương Tường liếc một cái liền nhìn thấy chiếc Audi A3 Bạch Băng thường lái, đang muốn đi qua lại thấy Bạch Băng chỉ
vào chiếc xe bên cạnh và nói: “Đêm nay lái chiếc này.”
Khương Tường quay đầu nhìn qua, ai da, thế mà là chiếc xe thể thao Mercedes Benz.
“Chủ nhiệm Bạch, xe này là của cô sao?” Khương Tường kinh hãi hỏi.
“ừm, bình thường rất ít chạy.” Bạch Băng đưa chìa khóa cho Khương Tường và nói: “Đêm nay lái nó đi.”
Khương Tường lập tức hiểu tiệc tối này nhất định rất cao cấp, nếu không thì với tích cách kín tiếng của Bạch Băng sẽ không lái xe thể thao đi. Trong lòng hắn không khỏi âm thầm bội phục sự nhạy bén của Tiền Tĩnh Lan, may mà mẹ bỏ ra nhiều tiền mua một bộ lễ phục cho hắn, không thì thật sự đã làm Bạch Băng mất mặt rồi.
Cùng lúc đó, Khương Tường cũng hơi nghi hoặc, Bạch Băng chỉ là một chủ nhiệm ngoại khoa thì lấy đâu ra tiền mua chiếc xe thể thao mắc như vậy?
Phải biết rằng chiếc Mercedes Benz này ít nhất cũng hơn một triệu, người bình thường làm cả đời cũng mua không nổi.
“Chắc chiếc xe này do người nhà mua cho
chủ nhiệm Bạch, xem ra điều kiện gia đình của cô không thấp.” Khương Tường thầm nghĩ trong lòng.
“Lên đường thôi!” Bạch Băng nói.
Khương Tường gật gật đầu rồi ngồi vào ghế lái.
Đây là lần đầu tiên hắn lái xe thể thao, chỉ có một cảm giác, đó là thoải mái!
Sau hai mươi lăm phút, xe dừng lại ở cổng Thủy Tinh Cung.
Thủy Tỉnh Cung là khách sạn năm sao xa hoa nhất Giang Châu, lúc này ở cổng khách sạn đã đậu đầy các loại xe sang đỉnh cao: Rolls-Royce, Bingley, Ferrari, Porsche, Lamborghini, Maybach, Mercedes Benz, BMWs… Khiến người ta hoa cả mắt.
Khương Tường khiếp sợ không thôi, đây quả thực là một buổi triển lãm xe sang, chẳng qua ngoài mặt hắn lại giả vờ như rất bình tĩnh, để tránh người ta nhìn ra hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, như thế quá mất mặt.
Bạch Băng lén liếc nhìn Khương Tường, thấy hắn không bị cảnh tượng trước mắt hù dọa thì trong mắt lập tức xuất hiện vẻ tán thượng, cô lên tiếng dặn dò: “Nhớ kỹ, chờ lát nữa đi vào nếu
có người hỏi quan hệ của chúng ta thì cậu phải nói mình là bạn trai tôi, tôi cũng sẽ giới thiệu cậu như thế với người khác.1‘
“Được fôi.” Khương Tường gật gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn, Bạch Băng xinh đẹp như vậy nhất định sẽ làm rất nhiều người ganh tỵ với hắn.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Tiêu Thanh Đế!
“Nghe chị Lâm nói Tiêu Thanh Đế cũng ở Giang Châu, anh ta có đến tham gia tiệc tối không? Nếu anh ta cũng tới thì mình có gặp phiền phức không?”
Nghĩ tới đây, hưng phấn trong lòng Khương Tường lập tức biến mất, bắt đầu hơi lo lắng.
Hai người xuống xe, lập tức có người giữ cửa khách sạn tới đậu xe giúp họ, tiếp đó họ tay kéo tay đỉ vào cửa chính của khách sạn.
“Chào hai vị khách quý, xỉn lâỳ ra thư mời!”
Cửa chính có bốn bảo vệ đứng gác, một người trong đó chặn họ lại, những bảo vệ khác thì tập trung nhìn vào Bạch Băng với vẻ mặt ngơ ngẩn.
Bạch Băng lâỳ thư mời ra.
Bảo vệ mở ra xem rồi nói với Khương Tường: “Xin lỗỉ thưa ngài, ngài không thể đi
vào!