THẦN Y CÁI THẾ - Chương 49 Cậu và chó không được đi vào
Chương 49: Cậu và chó không được đi vào
Tứ thiếu Giang Châu!
Chỉ nghe danh hiệu này thôi đã biết lai lịch không nhỏ.
Khương Tường nhỏ giọng cười nói: “Tôi chỉ nghe đếnTứĐại Thiên Vương, chưa từng nghe Tứ thiếu Giang Châu gì cả.”
“Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút.” Bạch Băng trừng Khương Tường một cái fôi nhắc nhở: Vê sau đừng nói mấy lời này nữa, nếu để họ nghe được thì cậu sẽ gặp phiền phức.”
“Chủ nhiệm Bạch, cô giới thiệu về họ cho tồi được không.”
Bạch Băng nói: “Thanh niên tóc ngắn đi đầu tên là Phùng Ấu Linh, xếp thứ hai trong Tứ thiếu Giang Châu, nhà anh ta mở khách sạn, Thủy Tinh Cung này chính là sản nghiệp nhà anh ta.”
“Thanh niên tóc vàng dung mạo tương đối trầm ổn phía sau anh ta tên là Chu Hạo, hai mươi chín tuổi, bởi vì tuổi tác lớn nhất nên là anh cả trong Tứ thiếu Giang Châu. Trong nhà chủ yếu kinh doanh bất động sản, tài sản trên cả chục tỷ.”
“Còn thanh niên mặc tây trang đỏ kia tên là Lý Tiền Trình, đứng thứ tư trong Tứ thiếu Giang Châu, anh ta là một tên kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Khương Tường có chút hiếu kỳ.
“Nói đơn giản một chút, anh ta bán nam bán nữ.”
Nghe Bạch Băng giải thích như thế, Khương Tường nhìn kỹ lại thì thật sự nhìn thấy Lý Tiền Trình lắc eo đi đường, thần thái cử chỉ rất giống phụ nữ.
Buồn nồn!
Khương Tường cảm thấy thật ghê tởm.
“Sở dĩ Lý Tiền Trình như vậy cũng có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ anh ta mất cha, thuở nhỏ lớn lên với mẹ. Cậu có nghe nói đến tập đoàn Mỹ Nhân không?” Bạch Băng đột nhiên hỏi.
“Nghe nói qua, một trong những cồng ty dồ trang điếm lớn nhất trong nước.”
“Tập đoàn này là do mẹ của Lý Tiền Trình một tay sáng lập.” Bạch Băng nói: “Phần lớn nhân viên của tập đoàn Mỹ Nhân đều là nữ, có thể nói từ nhỏ Lý Tiền Trình đã lớn lên trong một đám phụ nữ, dần dà cũng nhiễm một chút thói xấu phụ nữ.”
“Nhưng cậu không thể xem thường anh ta.”
Bạch Băng nói: “Năm trước Lý Tiền Trình bắt đầu lập nghiệp tiến vào ngành nghề truyền thông, bây giờ công ty đã có giá trị lên đến gần một tỷ.”
Khương Tường tắc lưỡi, thầm nói thật là không thể nhìn bề ngoài, không ngờ một tên ẻo lã có thể làm ăn lớn đến như vậy.
“Chủ nhiệm Bạch, Tứ thiếu Giang Châu thì chắc phải có bốn người đúng không? Còn một người đâu?” Khương Tường hỏi.
“Còn một người tên là Vương Hiên, đứng thứ ba
trong Tứ thiếu Giang Châu.” Bạch Băng nói: “Nhà Vương Hiên làm tài chính, tài sản cũng có chục tỷ chẳng qua Vương Hiên khồng tiến vào xí nghiệp gia tộc mà đi dạy học ở đại học Giang Châu.”
“ô?” Khương Tường hơi bất ngờ, một tên con ông cháu cha siêu cấp lại dạy học trong trường đại học, thật không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Băng nói tiếp: “Tôi và Vương Hiên tương đối thân quen, anh ấy là người chính trực, hơn nữa học thức uyên bác, không giống ba tên thiếu gia ăn chơi còn lại.”
Khương Tường đột nhiên tò mò, rốt cuộc Bạch Băng có thân phận gì, vì sao lại hiếu rõ Tứ thiếu Giang Châu như vậy?
Bạch Băng căn dặn Khương Tường: “Ba tên này đều không phải người tốt lành gì, đợi chút nữa cậu cẩn thận, cố gắng đừng đắc tội họ để tránh phiền toái.”
“ừm.” Khương Tường nhẹ nhàng dap lại một tiếng.
“Còn nữa, trước mặt họ chúng ta là người yêu, vì thế đừng gọi tôi là chủ nhiệm Bạch.”
“Vậy gọi là gì?”
“Chị Bạch, hoặc là Chị Băng.”
“Được rồi chị Băng.”
Khi hai người đang nói chuyện, mấy người Phùng Âu Linh đã đi đến trước mặt.
“Ha ha ha, Bạch tiểu thư, đã lâu khồng gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.” Phùng Ấu Linh cười to, trông hết sức nhiệt tình.
Trên mặt Bạch Băng hiện ra ý cười nhợt nhạt mà nói: “Đúng vậy, đã một thời gian không gặp, nghe nói Thủy Tinh Cung làm ăn càng ngày càng tốt, chắc hẳn đều nhờ ánh mắt và trí tuệ độc đáo của Phùng thiếu rồi.”
“Bạch tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà nói chuyện cũng khéo léo, khó trách Tiêu công tử yêu thích cô như vậy.”
Nhắc đến Tiêu Thanh Đế, trên mặt Bạch Băng xuất hiện một tia mất tự nhiên.
“Đúng, sao chỉ thấy ba người, Vương Hiên đâu?” Bạch Băng vội nói sang chuyện khác.
“Bạch tiếu thư, cô không biết rồi, hiện tại Hiên thiếu đang ruột gan đứt từng khúc, âm thầm thương tâm.” Lý Tiền Trình uốn éo giơ tay, che miệng cười trộm.
“Anh ấy làm sao vậy?” Bạch Băng vội hỏi.
Phùng Ấu Linh cười nói: “Hiên thiếu thất tình.”
“Hóa ra là vậy, hi vọng anh ấy mau chóng nguôi ngoai!”
Lúc này ánh mắt Phùng Âu Linh dừng lại trên người Khương Tường, tò mò hỏi: “Bạch tiểu thư, vị cồng tử này là ai, cô khồng giới thiệu cho chúng tôi sao?”
Bạch Băng còn chưa kịp mở miệng thì Khương Tường đã chủ động tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Khương Tường, một tên vô danh tiểu tốt.”
“Ôi chao, anh thật biết nói đùa, hôm nay người có thể tới tham gia tiệc tối này đều là nhân vật có mặt mũi ở Giang Châu, nói đi, rốt cuộc anh là công tử nhà nào?” Lý Tiền Trình chớp chớp mắt với Khương Tường.
Trong nháy mắt, Khương Tường chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng lên.
Cái tên ẻo lã này quá ghê tởm.
Khương Tường cười nhạt một tiếng và nói: “Tôi không phải công tử nhà nào, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ của bệnh viện Giang Châu mà thôi.”
“Anh là bác sì?” Lý Tiền Trình sững sờ, mặc dù anh ta đã sớm đoán được Khương Tường không phải nhân vật lớn gì, nhưng khi hắn nói ra thân phận thì vần cảm thấy bất ngờ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ khinh bỉ, miệt thị nói: “Tôi còn tưởng là công tử đại gia tộc nào, thì ra chỉ là một tên bác sĩ nho nhỏ chẳng ra gì, mất hứng!”
Mặt Bạch Băng lạnh đi, không vui nói: “Thế nào, nghe ý Lý thiếu thì rất xem thường bác sĩ?”
Thấy Bạch Băng tức giận, Lý Tiền Trình lập tức nói: “Bạch tiểu thư, tồi không xem thường bác sĩ, chẳng qua cảm thấy cô dần anh ta tới buổi tiệc đêm nay có chút không thích hợp.”
“Bạch tiếu thư, không biết anh Diệp đây có quan
hệ gì với cô?” Chu Hạo luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.
Bạch Băng kéo cánh tay Khương Tường, cười nói với ba người: “Chính thức giới thiệu một chút, Khương Tường là bạn trai của tôi.”
Xoát —
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi.
Họ dều biết rõ nhân vật chính của buổi tiệc đêm nay là Tiêu Thanh Đế, chờ lát nữa anh ta sẽ cầu hôn Bạch Băng trước mặt mọi người.
Hơn nữa vì để buổi cầu hôn này làm rúng động Giang Châu, mấy người Phùng Ấu Linh đã chuấn bị rất kỹ, còn cố ý mời các nhân vật có mặt mũi của Giang Châu tham gia, nhưng họ không ngờ được Bạch Băng lại dần một người đàn õng tới tham gia tiệc tối, còn giới thiệu là bạn trai của cô?
Thế này thì phải làm sao?
Ba người lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, trong lòng đều hiểu ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối khồng thể đắc tội Tiêu Thanh Đế.
Không chỉ vì Tiêu Thanh Đế là em trai của Quan Quân Hầu Tiêu cửu, họ đắc tội không nổi, còn vì họ muốn mượn quyền thế của Tiêu Thanh Đế để gia tộc mình trở thành hào môn hàng đầu.
Nghĩ rõ điếm này, Phùng Ấu Linh lập tức quyết định, anh ta đưa tay ra hiệu và nói: “Bạch tiểu thư, mời cô vào trong!”
“Cảm ơn.”
Bạch Băng kéo Khương Tường đi vào nhà hàng bên trong, nhưng ngay lúc này —
Phùng Ấu Linh đột nhiên chặn ngang một bước cản trước mặt Khương Tường và nói: “Bạch tiếu thư có thể đi vào, anh thì không được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tiệc rượu có quy định, anh và chó không đươc đi vào!”