THẦN Y CÁI THẾ - Chương 50: Mượn đao giết người
Anh và chó không được đi vào!
Nghe thấy câu này, Khương Tường nhướng mày lên, đang muốn nói gì đó thì Bạch Băng lại mở miệng trước.
‘Phùng Ấu Linh, anh có ý gì?”
Bạch Bâng lộ ra vè mặt không vui, Khương Tường là do cô dẫn tới, Phùng Ấu Linh sì nhục hán chính là đang vả mặt cô.
Phùng Ấu Linh cười nói: ‘Bạch tiếu thư, cô đừng hiểu lầm, tòi không nhầm vào anh ta mà là tiệc rượu đém nay có quy định chí đón tiếp người có tên trên thư mời mà thôi, bới vậy anh ta không thế đi vào.’
‘Cậu ấy do tôi dân tới.’ Bạch Băng nhấn mạnh.
‘Đừng nói là Bạch tiếu thư mang tới, cho dù là Tiêu công tử dần tới cũng không được.’ Thái độ của Phùng Ấu Linh rất kiên quyết.
‘Nếu vậy thì tạm biệt. Khương Tường, chúng ta đi.’ Bạch Băng nói xong thì lôi kéo Khương Tường muốn đi.
‘ Bạch tiểu thư, xin dừng bước!’
Phùng Ấu Linh vội chặn đường Bạch Băng, bời vì lát nữa Tiêu Thanh Đế sẽ cầu hỏn cô trước mặt mọi người trong buối tiệc, nếu cô đi như vậy thì anh ta chính là tội nhân phá hoại nghi thức cầu hôn của Tiêu Thanh Đế, anh ta không gánh nối trách nhiệm này.
‘Anh lại muốn làm gì?’ Bạch Băng lạnh lùng nhìn chắm châm vào Phùng Ấu Linh.
Phùng Ấu Linh cười làm lành mà nói: Bạch tiếu thư, cô đừng nóng giận, tòi không để Khương Tường đi vào hoàn toàn là vì tốt cho anh ta.”
‘Sỉ nhục người khác còn nói là vì tốt cho người ta, Phùng thiếu, anh không hổ là một trong Tứ thiếu Giang Châu, cách làm quả nhiên không giống người thường.” Bạch Bâng châm chọc nói.
Nếu đổi lại là người khác nói chuyện với Phùng Ấu Lỉnh như vậy thì anh ta đã trực tiếp tát thắng một bạt tay qua, nhưng Bạch Băng là người phụ nữ Tiêu Thanh Đế coi trọng, anh ta không chì không dám động thủ, cũng không dám nói nặng một câu.
Phùng Ấu Linh nói: ‘Bạch tiếu thư, đêm nay vì sao tố chức tiệc rượu ớ đây chắc cô biết rất rõ. Chờ lát nữa nếu Tiêu công tử đến nhìn thấy bẻn cạnh cô có người đàn ông khác thì cô cảm thấy Tiêu công từ có tức giận không?’
‘Anh ta có tức giận không là chuyện cúa anh ta, liên quan gì đến tôi.’ Bạch Băng lạnh lùng nói.
Phùng Ấu Linh mỉm cười và nói: ‘Đúng vậy, Bạch tiếu thư có thế không quan tâm Tiêu công tử, nhưng Tiêu công tử rất quan tâm cô. Cô cũng biết khi một đàn ông quan tâm một phụ nữ thì sẽ không tốt lành gì với người đàn ông khác bên cạnh cô ấy.’
‘Anh có ý gì?’ Bạch Bang s‘âm mặt lại.
■ Bạch tiểu thư thòng minh như vậy thì chẳc hiếu ý tòi mà.’
‘Anh đang uy hiếp tỏi?’
‘Bạch tiếu thư hiếu lâm, cỏ là người phụ nữ Tiêu công từ thích, sao tôi dám uy hiếp cỏ. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.’ Phùng Ấu Linh nói tiếp: ‘ Tiêu còng tử có thán phận gì thì chầc Bạch tiếu thư biết rõ, nếu đế Tiêu công tử nhìn thấy Khương Tường thì cô càm thấy anh ấy sẽ bỏ qua sao?’
Bạch Băng biến sac.
Cô rất hiếu Tiêu Thanh Đế, trên đời này không có chuyện gì là Tiêu Thanh Đế không dám làm.
‘Khương Tường, chúng ta trớ về.” Bạch Băng vội đưa ra quyết định.
‘Bạch tiếu thư, chỉ sợ cô không thế đi.” Phùng Ấu Linh lại cán đường Bạch Băng.
‘Phùng Ấu Linh, anh có thôi đi không? Bạch Báng mất hết kiên nhẫn.
Phùng Ấu Linh nói: ‘Bạch tiếu thư, nếu lát nữa Tiêu công tử không thấy được cô thì tôi không cách nào giái thích cả.”
‘Giải thích như thế nào là chuyện của anh, có liên quan gì đến tôi?’
‘ Bạch tiếu thư, đừng làm tỏi khó xử được không? Tôi không chịu nối lửa giận của Tiêu công tử.’
‘Tránh ra!’ Bạch Bàng tức giận quát.
Phùng Ấu Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng săc mặt lại trở nên âm trầm, nói: Bạch tiếu thư, nếu cô khăng khăng muổn đi thì chính là cố tình làm tỏi khỏ xử, đừng trách tôi không khách sáo.
Bạch Băng giận quá thành cười: “Tôi cũng muốn xem anh muốn không khách sáo thế nào?”
Lúc này Chu Hạo mở miệng.
‘Bạch tiếu thư, cô là người Tiêu công tứ coi trọng nên chúng tỏi sẽ không động tới cỏ, cũng không dám động tới cô, nhưng nếu cô làm chúng tôi khó xử thì tòi không dám hứa chác không động vào người bên cạnh cô.”
Sác mặt Bạch Băng tái xanh.
Chu Hạo nói rất trực tiếp, nếu Bạch Băng không phối hợp họ thì họ sẽ xuống tay với Khương Tường.
Trong lòng Bạch Bàng rất hối hận.
Sớm biết như thế thì không nên tới tham gia tiệc tối, càng không nên gọi Khương Tường theo.
Sớ dĩ cỏ gọi Khương Tường theo còn đế hấn giá làm bạn trai là vì hi vọng Tiêu Thanh Đế không dây dưa mình nữa.
Nhưng không ngờ còn chưa nhìn thấy Tiêu Thanh Đế thì đã bị Phùng Ấu Linh ép vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.
Làm sao bây giờ?
Bạch Băng nhíu mày.
Khương Tường không muốn Bạch Báng khó xử, càng không muốn gáy chuyện nén nói: Chị Băng, chị tham gia tiệc tối đi, tòi trớ về là được.”
‘Nhưng…”
‘ Cứ quyết định như vậy đi, ban đêm về sớm một chút, chú ý an toàn.’ Khương Tường nói xong thì chuẩn bị đi, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười.
‘Đây không phải Tiếu Khương sao, sao cậu cũng ở nơi này?’
Khương Tường quay đầu lại thì phát hiện là Long Vương và Triệu Vân.
Long Vương đang mặc đường trang, trong tay chống gậy, Triệu Vân theo sát bên cạnh ông đế bảo vệ.
Khương Tường còn chưa kịp mở miệng thì bọn người Phùng Ấu Linh đã lập tức tiến lên nghênh đón.
‘Long Vương, ngài chịu đến tham gia thật là quá nế mặt vãn bối.’ Phùng Ấu Linh lộ ra vè mặt cung kính.
Chu Hạo cũng cung kính nói: ‘Long Vương, ngài đích thân đến đây tham gia tiệc tối thật sự là vé vang cho chúng tỏi quá!’
Lý Tiền Trình nói theo: ‘Long Vương ~ Đã lâu không gặp ngài, làm người ta nhớ muốn
chết.’
Long Vương cười ha ha và nói: ‘Đã láu không gặp, ba người thật là càng ngày càng biết nói chuyện, không hố là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ Giang Châu chúng ta.’
Được Long Vương khích lệ, nụ cười trên mặt ba người càng đậm.
Lúc này, Long Vương đi đến trước mặt Khương Tường, ôn hòa nói: ‘Tiếu Khương, cậu cũng tới tham gia tiệc tối?’
‘Vâng. Khương Tường khẽ gật đầu.
‘Đi, chúng ta đi vào chung. Long Vương nói.
Khương Tường xin lỗi nói: “Tỏi chuấn bị đi về.”
‘Trớ Vê? Tiệc tối còn chưa bắt đầu mà cậu Vê làm gì?’ Trên mặt Long Vương đầy vẻ nghi hoặc.
Khương Tường nói: Nơi này không hoan nghênh tỏi nên tỏi chuấn bị Vé nhà ngủ.’
‘Ai không chào đón cậu?’ Sấc mặt Long Vương bỗng trâm xuống, nói: ‘Trên phạm vi Giang Cháu này còn có ai dám không chào đón anh em cúa tòi?’
Anh em?
Nghe thấy hai chữ này, sâc mặt ba người Phùng Ấu Linh lập tức thay đối.
‘Long Vương, Khương Tường là anh em
của ngài?” Phùng Ấu Linh khó tin mà hòi.
‘Khương Tường không chỉ là anh em của tỏi, còn có ân với tôi nữa.1′ Long Vương hói Phùng Ấu Linh: Là cậu không để Khương Tường đi vào?’
‘Long Vương, thực có lổi, tòi không biết anh ta là anh em cúa ngài.’ Tiếp đỏ Phùng Ấu Linh lại oán giận: ‘Khương Tường, không phái tòi nói chứ, nếu anh là anh em của Long Vương thì sao không nói sớm cho tòi biết, suýt nữa đã gây ra hiếu lầm rồi.
Khương Tường không lên tiếng.
Phùng Ấu Linh còn nói thêm: ‘Long Vương, tiệc tối săp bầt đâu rồi, ngài mau đỉ vào đi! Tôi còn phải nghênh đón khách khứa nên không đi cùng được, hi vọng ngài chớ trách.
‘ừm.” Long Vương ừ một tiếng, nói: “Tiếu Khương, chúng ta đi vào thôi.’
Nhìn thấy Khương Tường và Bạch Báng đi theo Long Vương tiến vào khách sạn, Chu Hạo hói: ‘Ấu Linh, vì sao anh lại cho Khương Tường vào? Lỡ đến lúc đó hán phá hư chuyện Tiêu công tứ cầu hỏn thì chúng ta xong đời.’
‘Anh Hạo, anh quá đế mát đến hán rồi, một bác sĩ nho nhò làm sao dám giành gái với Tiêu công tử?’ Phùng Ấu Linh căn bản không đế Khương Tường vào mắt, sau đó vừa cười vừa nói: ‘Nếu hắn có can đám đó thì cũng chưa chác là chuyện xấu đối với chúng ta.’
‘Lời này có ý gì?
Phùng Au Linh cười nói: ‘Đừng quên, người là do Long Vương dẫn vào.’
Chu Hạo lập tức hiếu ra, giật mình mà nói: Ấu Linh, anh muốn mượn đao giết người?’
Phùng Ấu Linh cười không nói gì.
Cũng ngay vào lúc này, một chiếc Rolls-Royce xa hoa dừng lại ớ cổng khách sạn.
Ánh mãt Phùng Ấu Linh sáng lên, nói: Tiêu cônq tử đến.”