THẦN Y CÁI THẾ - Chương 51: Phụ nữ bốn mươi như sói
Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cống khách sạn, người giữ cứa đang chuấn bị tiến lên mớ cửa lại bị Phùng Ấu Linh quát lớn: “Cút sang một bên.”
Người giữ cửa vội lui v’ê sau mấy bước.
Sau đó Phùng Ấu Linh cúi người, trên mặt tràn đây nụ cười mà mở cửa xe và nói: ‘Tiêu công tứ, mời xuống xe… Bà là?
Nụ cười trên mặt Phùng Ấu Linh đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì ngồi trong xe không phải là Tiêu Thanh Đế, mà là một người đàn bà trung niên xa lạ hon bốn mươi tuổi, bà ta trang điếm rất đậm, mặc trang phục đẹp đẽ.
Người đàn bà đó rút ra một tờ tiên giấy đỏ từ trong bóp da rồi đưa tới trước mặt Phùng Ấu Linh và nói: ‘Thưởng cho cậu.”
Mặt Phùng Ấu Linh lập tức xanh lè, hiển nhiên người đàn bà xinh đẹp này coi anh ta là phục vụ của khách sạn.
“Ngại ít à?’ Bà ta thấy Phùng Ấu Linh không có phản ứng thì lại lấy ra một xấp tiền đỏ từ trong bóp rồi ném lên mặt anh ta: “Hiện tại đú chưa?”
Đú con bà mày!
Nếu không phái người đàn bà này bước xuống từ trên xe cúa Tiêu Thanh Đế thì anh ta đã không chút do dự nện một quyền vào mặt bà ta, sau đó chửi một câu mắt chó coi thường người khác.
Phùng Ẩu Linh cớ nén lửa giận, vừa muốn nói chuyện lại bị bà ta đẩy ra.
“Chó ngoan không cản đường! Cút đi!”
Móa!
Phùng Ấu Linh triệt đế nối giận, chưa cỏ ai dám nói chuyện với anh ta như vậy, đang muốn phát tác thì sau người truyền đến một giọng nói lanh lảnh âm u: ‘Phùng thiếu!”
Phùng Ấu Linh quay người liền thấy một lão già áo xám đang gọi mình, anh ta liếc một cái đã nhận ra lão chính là nô bộc của Tiêu Thanh Đế, lập tức bước nhanh đi đến trước mặt lão.
‘Trần lão, sao chỉ có một mình ngài, Tiêu công tử đâu?” Phùng Ấu Linh hói.
“Công tử nhà tôi đang chuấn bị quà cầu hôn, lát nữa sẽ tới/’ Lão giá áo xám bày ra vé mặt kiêu căng mà hỏi: “Bên trong chuấn bị thế nào rồi?”
“Tất cá được sắp xếp dựa theo yêu cầu cúa Tiêu công tứ, đều chuấn bị thóa đáng rồi, hơn nữa tôi và Chu Hạo đã bố trí kỹ, đám báo Tiêu còng tứ sẽ hài lòng.”
‘Như thế thì tốt. ‘
‘Đúng rồi Trần lão, bà ta là ai vậy? Sao lại ngồi trong xe cúa Tiêu công tứ?’ Phùng Ấu Linh chí vào người đàn bà trung niên kia và hói.
‘Cô ta là đại tiểu thư của Tiền gia ở kinh thành, Tiền Diêm Như.’ Lão già áo xám nói.
Tiền gia?
Phùng Ẩu Linh không rành vê các gia tộc ở kinh thành, nhưng anh ta cảm thấy Tiền gia hơi quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ tới.
“Cháng lẽ là Tiền gia vị hôn phu của Lâm Tinh Xảo kia?’ Phùng Ấu Linh hỏi.
‘Ăn nói cấn thận!” Lão già áo xám lạnh lùng trừng Phùng Ấu Linh.
Phùng Ấu Linh lập tức cảm thấy mình như bị một con dã thú nhâm vào, cả người ớn lạnh.
Lúc này Tiền Diêm Như đi tới và hỏi lão già áo xám: “Khi nào Thanh Đế đến?”
‘Lát nữa công tử nhà tôi mới đến.” Trần Lão nói.
‘Vậy tôi không đợi anh ta, tòi đi vào trước.” Tiên Dièm Như nói xong cũng chuấn bị tiến vào khách sạn.
‘Tiền tiểu thư!” Phùng Ấu Linh vội lên
tiếng, sau đó tự giới thiệu mình: ‘Chào Tiên tiếu thư, tôi là Phùng Ấu Linh.’
“Cậu cỏ chuyện gì?” vẻ mặt Tiền Dièm Như rất lạnh nhạt, căn bản không để Phùng Ấu Linh vào mát.
“Là như vầy, tôi là người tố chức tiệc tối đêm nay, Tiêu công tử còn chưa tới nên tôi đi vào cùng cô được chứ?”
Trong mât Tiền Nhược Lan lóe lên một tia nghi hoâc, hói: “Tôi nghe nói người tổ chức tiệc tối là một trong Tứ thiếu Giang Châu, vậy cậu là?”
‘Đã làm Tiền tiếu thư chê cười, tôi là một trong số đó.” Phùng Ấu Linh nói theo: ‘Trong Tứ thiếu còn có hai người đứng bên cạnh tôi, anh Hạo, Tiền Trình, mau chào hói Tiên tiếu thư.”
‘Chào chị đẹp, em là Lý Tiên Trình, chị dùng đồ trang điếm gì mà da đẹp như vậy, hâm mộ chết em rồi.”
Lý Tiền Trình nói xong thì đưa tay phải ra muốn bât tay Tiền Diẻm Như.
“Cách xa tôi một chút.” Tiên Diẻm Như ôm cánh tay lui về sau hai bước, không che giấu vé ghét bỏ trên mặt.
Lý Tiên Trình bĩu môi, túi thân đến mức sâp cháy nước mât.
‘Chào Tiên tiểu thư, tôi là Chu Hạo.” Chu
Hạo nói, giọng anh ta tràn ngập sức hút, rất giống giọng cúa MC nào đó cúa chưong trình thế giới động vật.
Tiên Diêm Như lập tức bị hấp dần, nhìn kỹ Chu Hạo vài lần thì phát hiện mặc dù anh ta trê tuối, nhưng vê ngoài trầm ốn, ăn mặc rất có khiếu thấm mỹ, đặc biệt là dáng người cân đối mạnh mẽ, nhìn là biết người hay tập thể hình.
Người tập thế hình thường thể lực đều không kém.
Ánh mắt Tiền Diềm Như sáng lên, trên mặt hiện ra nụ cười, lập tức đưa tay phải ra.
Chu Hạo sửng sốt, anh ta không ngờ Tiền Diẻm Như lại chủ động bắt tay với mình.
‘Anh Hạo, Tiền tiếu thư muốn bắt tay với anh kìa, mau lên. ‘ Thấy anh ta còn sững sờ, Phùng Ấu Linh lên tiếng nhâc nhở.
Lúc này Chu Hạo mới bừng tính, vội nâm tay Tiền Diếm Như và nói: “Tiền tiếu thư, hân hạnh.”
“Lần đâu gặp mặt, xin chiếu cố thêm.n Tiên Diêm Như cười nói.
Ai cũng biết theo lế nghi xã giao cơ bán thì bình thường nam nữ bắt tay không vượt qua năm giây, sau năm giây Chu Hạo muốn rút tay về lại phát hiện tay mình bị Tiên Diêm Như nám chặt, điều này làm anh ta rất xấu
hố.
“Chu công tử cũng là một trong Tứ thiếu?” Tiền Diêm Như cười híp mát và hói.
‘Đều là mọi người đặt ngoại hiệu lung tung cho chúng tôi, Tiền tiểu thư đừng coi là thật.” Chu Hạo khiêm tốn nói.
Nụ cười trên mặt Tiền Diém Như càng đậm.
Người đàn ông trẻ tuổi này có phấm chất, giọng nói mê người, ăn nói khiêm tốn, mấu chốt chính là thế lực nhát định rát tốt, năng lực phương diện kia cũng không tệ.
Nghĩ tới đấy, mât Tiên Diẻm Như lập tức sáng ngời, tiếp tục hỏi: “Chu còng tử là người bản địa cúa Giang Châu?”
‘Đúng thế.’
‘Vậy chắc Chu còng tứ rất quen thuộc với Giang Châu?”
‘Đương nhiên, từ nhó tôi lớn lên ớ đây.”
‘Vậy tôi có một thính câu nho nhỏ, không biết Chu công tử có thế thỏa mãn hay không?”
“Xin Tiền tiếu thư cứ nói.”
“Tói mướn mời Chu công tử làm hướng dần du lịch một ngày cho tôi, mang tôi đi dạo chơi khâp Giang Châu, thế nào?”
‘Việc rất nhó, không thành vấn đề.”
‘Thật quá tốt.” Trên mặt Tiền Diêm Như tràn đáy vui vê, nhảy cằng lên như một đứa trẻ.
Chu Hạo nhìn thoáng qua tay phái của mình, thầm nói: Chị hai, cỏ thế thả tôi ra không, tay tôi mỏi luôn rồi.
Phùng Ấu Linh nhìn ra Tiền Diếm Như có thái độ không tầm thường với Chu Hạo nên vừa cười vừa nói: “Tiền tiếu thư, tôi có một đê nghị, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi!”
“Tỏi thấy Tiền tiểu thư không có bạn nam, đúng lúc đêm nay anh Hạo cũng không có bạn nữ, nếu không Tiền tiếu thư chịu thiệt thòi một chút, đế anh Hạo làm bạn nam cho cò được không? ‘
‘Được!” Tiền Diêm Như lập tức đồng ý.
‘Anh Hạo, đêm nay phái tiếp đãi Tiền tiếu thư thật tốt, nếu Tiền tiếu thư không hài lòng thì tôi không tha cho anh đâu.” Phùng Ấu Linh nháy mât với Chu Hạo.
Chu Hạo trừng Phùng Ấu Linh một cái, thâm mắng chú nghĩ anh đây là gì? Vịt à?
Tiền Diếm Như lói kéo Chu Hạo, thân mật nói: ’Hạo Hạo, chúng ta đi vào đi’”
Chu Hạo lập tức nổi da gà toàn thân, thâm nghĩ bà già này còn ghê tớm hơn Lý
Tiền Trình.
Tút tút tút —
Điện thoại của Phùng Ấu Linh đột nhiên reo lên, anh ta liếc nhìn màn hình rồi vội vàng ra hiệu im lặng và nói: ‘Là điện thoại của Tiêu công tử.”
Mọi người lặp tức ngừng nói chuyện mà nhìn về hướnq Phùnq Ấu Linh.