THẦN Y CÁI THẾ - Chương 53 Cầu hôn
Chương 53: Cầu hôn
Cánh cửa đại sảnh buổi tiệc từ từ mở ra.
Một thanh niên đi vào từ bên ngoài.
Hân ta chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, cắt tóc ngắn, ngũ quan bảnh bao như điêu khắc, đôi mắt u ám thâm thúy như mắt ưng trong đêm tối, lạnh lẽo cao ngạo lại vênh váo hung hăng.
Làm người ta chú ý nhất vẫn là ngón út tay phải của thanh niên có đeo một chiếc nhẫn màu vàng đen, ánh đèn chiếu xuống làm nó sáng lên lấp lánh, khiến hắn ta trông càng cao quý bất phàm.
“Rất đẹp trai!”
Những người phụ nữ ở đây đêu trợn cả mắt lên.
Mà đám đàn ông nhìn thấy người thanh niên này thì trong lòng không tự chủ được xuất hiện cảm giác tự ti phức tạp.
Nếu nói thanh niên là ngôi sao trên trời, vậy họ chỉ có thể là đom đóm trên mặt đất.
Khương Tường đã đoán được thân phận của thanh niên.
“Anh ta là Tiêu Thanh Đế sao?”
Đây là lần đầu tiên Khương Tường nhìn thấy
người đàn ông đẹp trai như vậy, trong lòng có chút đố kị, thầm mắng dáng vẻ bánh bao như vậy thì cậu nhỏ nhất định rất ngắn.
Tiếp đó ánh mắt hắn rơi vào lão già áo xám sau lưng thanh niên.
Lão già này trông hơn sáu mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc một bộ trường bào màu xám, cặp mắt nhỏ lạnh lẽo âm u kia nhìn như rắn độc, bị lão nhìn có cảm giác như bị sói hoang nhắm vào.
Khương Tường căng thẳng trong lòng, lão già này không đơn giản!
Đúng lúc này, bên người truyền đến âm thanh:
“Người đàn ông này là ai vậy?”
“Trước kia sao chưa từng nhìn thấy?”
“Nếu là bạn của Phùng thiếu thì nhất định có lai lịch không nhỏ.”
“Phùng thiếu, mau giới thiệu người bạn của anh cho chúng tôi đi!” Có người không kịp chờ đợi muốn biết lai lịch của thanh niên.
Phùng Ấu Linh mỉm cười và nói: “Tôi chỉ có thể nói cho mọi người, người bạn này của tôi đến từ kinh thành, họ Tiêu.”
Họ Tiêu? Còn đến từ kinh thành?
Chẳng lẽ là…
Ngay khi mọi người khiếp sợ, Phùng Ấu Linh bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Thanh Đế rồi đưa tay ra hiệu mời, cung kính nói: “Tiêu công tử, mời!”
“ừm.” Tiêu Thanh Đế khẽ gật đầu, cao ngạo đi đến giữa sân khấu.
Từ đầu đến cuối lão già áo xám kia luôn đi theo phía sau hắn ta, duy trì khoảng cách một bước.
Tiêu Thanh Đế đứng trên đài, ánh mắt sắc bén đó làm người ta có cảm giác rất áp lực.
Sau một lát, hắn ta chậm rãi mở miệng:
“Chào mọi người, tôi là Tiêu Thanh Đế!”
“Chắc đa số mọi người ở đây chưa đến tên của tôi, không sao, tôi nghĩ các người nhất định biết tên anh tôi.”
“Anh tôi là chiến thần Bắc cảnh, Quan Quân Hầu Tiêu Cửu!”
Ồ!
Toàn trường hít hà một hơi.
“Trời ạ, anh ta là em trai của Quan Quân Hầu, khó trách đẹp trai như vậy!”
“Đẹp trai mà còn có bối cảnh, người đàn ông như vậy dễ gặp nhưng khó cầu!”
“Chờ lát nữa nhất định phải uống vài ly với Tiêu công tử, chỉ cần được ngủ với anh ta thì sẽ bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!”
Nghe bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán, Khương Tường bĩu môi, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng? Coi bản thân mình là cái gì? Gà rừng sao?
Được rồi, Khương Tường thừa nhận mình ghen ghét.
Tiêu Thanh Đế đẹp trai, bối cảnh mạnh, thật là một người tài nổi bật.
Đàn ông như vậy được phụ nữ tung hô là chuyện rất bình thường.
Khương Tường trừ ao ước ra còn cảm khái vận mệnh bất công, người như Tiêu Thanh Đế vừa ra đời đã đứng trên đỉnh cao cuộc đời, không cần làm cái gì cũng có hết tất cả. Đa sổ mọi người chúng ta đêu sinh ra trong gia dinh bình dân bình thường, phấn đấu cả đời, thậm chí mấy đời cũng không thể đạt tới độ cao bấm sinh của Tiêu Thanh Đế, bởi vậy có thể thấy được đầu thai là một việc cần kỹ thuật.
“Tôi mới tới Giang châu, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Tiêu Thanh Đế đứng trên đài với khí thế phi phàm, nói: “Tôi rất thích Giang châu, không chỉ vì thành phố này rất đẹp, còn vì nơi này có người mà
tôi thích.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đêu hiếu kì.
“Cái gì, người anh thích ở Giang Châu?”
“Là ai vậy?”
Khương Tường nhìn sang Bạch Băng, chỉ thấy Bạch Băng cúi đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tiêu Thanh Đế không nói cho đám người người mình thích là ai, mà là thay đổi đê tài: “Đầu tiên tôi muổn cảm tạ Ấu Linh đã tố chức tiệc tối hoan nghênh này cho tôi.”
“Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn mọi người đến cố vũ cho tôi, thật là vinh hạnh.”
“Cuối cùng, tôi còn muốn mượn cơ hội này để làm một chuyện trọng đại.”
Chuyện trọng đại?
Sẽ là chuyện gì?
Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, tò mò nhìn Tiêu Thanh Đế.
Khương Tường mơ hồ cảm giác được chuyện Tiêu Thanh Đế muổn làm hơn phân nửa là có liên quan đến Bạch Băng.
Quả nhiên, Tiêu Thanh Đế nhìn lướt qua cả sảnh một vòng, cuối cùng thì dừng lại trên người Bạch Băng, ánh mắt đó hết sức dịu dàng.
Trong nháy mắt, mọi người đêu dời tầm nhìn
từ Tiêu Thanh Đế sang Bạch Băng.
“Thì ra người Tiêu công tử thích là cô ta!”
“Xem ra Tiêu công tử đến là vì cô ta!”
“Hai người trai tài gái sắc, quả thực là trời đất tác hợp mà!”
Bốn phía vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Lúc này, Tiền Diễm Như cũng nhìn lướt qua, đầu tiên là bị dung mạo của Bạch Băng làm kinh ngạc, sau đó thì nhìn thấy Khưong Tường.
Có câu nói kẻ thù gặp nhau thì căm tức đỏ mắt, đôi mắt Tiền Diễm Như lập tức đỏ lên.
“Thanh Đế, tôi tìm được người ức hiếp mình rồi, hắn ngồi ở chỗ đó.”
Nhìn theo hướng ngón tay Tiền Diễm Như chỉ, Tiêu Thanh Đế khẽ nhíu mày, bởi vì người bà ta nói đến đang ngồi cùng Bạch Băng.
“Thanh Đế, giúp tôi giết hắn.” Tiền Diễm Như cả giận nói.
“Chị Diễm Như, chuyện này để sau hẳn nói, hôm nay tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm.” Tiêu Thanh Đế nói.
“Tôi mặc kệ! Cậu mau giết hắn giúp tôi!
Tôi…”
Tiền Diễm Như chưa nói xong thì Tiêu Thanh Đế đã bắn ánh mắt lạnh như băng tới, trong nháy
mắt đó, bà ta cảm thấy toàn thân rét run.
“Chị Diễm Như, tôi nói hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, tôi hi vọng chị hiểu chuyện một chút. Nếu ai dám phá hư chuyện tốt của tôi thì tôi nhất định sẽ làm người đó trả giá đắt.” Tiêu Thanh Đế bổ sung một câu: “Mặc kệ người này là ai!”
Tiền Diễm Như lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù bà ta là đại tiểu thư của Tiền gia, nhưng địa vị lại chẳng cao hơn Tiêu Thanh Đế.
Bởi vì anh trai của Tiêu Thanh Đế là Quan Quân Hầu Tiêu cửu vang danh thiên hạ, thống lĩnh trăm vạn đại quân, quyền thế ngập trời, chỉ mạnh chứ không yếu hơn thế lực Tiền gia.
Mấu chốt nhất là Tiêu cửu chỉ hơn ba mươi tuổi, đang trong độ tuổi hoàng kim của cuộc đời, không ai biết trước tương lai anh ta sẽ đi đến độ cao nào.
Đừng nói là Tiền gia, cho dù là hào môn đỉnh cao của kinh thành cũng không muốn đắc tội Tiêu Cửu.
Huống chi Tiền Diễm Như hiểu tính cách của Tiêu Thanh Đế, hắn ta ỷ anh mình là Quan Quân Hầu nên muốn làm gì thì làm, hễ người nào đắc tội hắn ta cũng không có kết cục tốt.
Trên mặt Tiền Diễm Như miễn cưỡng nặn ra nụ cười, xin lỗi nói: “Thanh Đế, xin lỗi, là chị quá nóng vội! Cậu đi làm việc trước, chờ cậu làm xong việc lại giúp tôi trừng trị thằng ranh kia.”
“ừm.”
Tiêu Thanh Đế lạnh nhạt ừ một tiếng rồi cất bước xuống đài, hắn ta ngó lơ mọi người bên cạnh mà thâm tình chậm rãi đi về hướng Bạch Băng.
Giờ phút này, trong mắt hắn ta chỉ có một mình Bạch Băng!
Sau đó trước mắt bao người, Tiêu Thanh Đế quỳ một chân xuống đất, móc ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi rồi đưa tới trước mặt Bạch Băng và nói: “Gả cho anh đươc không?”