THẦN Y CÁI THẾ - Chương 54 Từ chối
Chương 54: Từ chối
Cả sảnh kinh hãi.
Không ai ngờ Tiêu Thanh Đế lại cầu hôn Bạch Băng trước mặt mọi người.
Trong mắt Tiêu Thanh Đế mang đầy thâm tình, ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt bảnh trai đó khiến hắn ta trông như một hoàng tử.
Đương nhiên, thu hút nhất vẫn là chiếc nhẫn kim cương trong tay hắn ta.
Đó là loại kim cương xanh cực kỳ hiếm thầy.
Nó to chừng một đồng tiền xu.
“Trời ạ, viên kim cương này quá lớn!”
“Chí ít cũng năm mươi cara!”
“Thật hâm mộ người phụ nữ kia!”
“A, hình như tôi từng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đó ở đâu rồi?”
Một người xem vừa nghi hoặc thốt lên thì đã nghe Tiêu Thanh Đế nói với Bạch Băng: “Trên thế giới này anh thích nhất là ba thứ, mặt trời, mặt trăng và em. Ban ngày là mặt trời, ban đêm là mặt trăng, mà em là vĩnh hằng. Chiếc nhẫn kim cương này tên là Không Trung Màu Lam, ngụ ý là tình yêu vĩnh hằng. Bạch Băng, anh yêu em! Anh hi vọng có thể mãi mãi ở bên em!”
“Trời ơi, đó là Không Trung Màu Lam, hèn chi tôi lại thấy quen quen.” Người nghi ngờ trước đó lập tức hoảng sợ nói.
“Chiếc nhẫn này có lai lịch rất lớn sao?” Có người hỏi.
“Đâu chỉ lớn, là hiếm hoi trên thế giới.” Người đó nói: “Kim cương xanh vốn là vật báu hiếm thấy, viên kim cương xanh lớn như thế thì cả thế giới chỉ có mấy viên thôi.”
“Các người biết Cartier đúng không? Nhà chế tạo châu báu nổi danh nhất trên thế giới, đã vang danh vào thế kỷ mười chín, chuyên chế tạo châu báu cho hoàng thất các quốc gia, bởi vậy Cartier được gọi là ‘Vua của châu báu’ và ‘Cửa hàng châu báu hoàng đế’, mà viên Không Trung Màu Lam này chính là một trong những bảo vật nối bật nhất của Cartier.”
“Hai ngày trước, tôi nghe nói Không Trung Màu Lam bị một người thần bí mua đi, không ngờ người này chính là Tiêu công tử.”
“Các người biết chiếc nhẫn kim cương Không Trung Màu Lam này bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm triệu… đô la Mỹ!”
Ồ —
Toàn trường đều hít một hơi thật sâu.
Hai trăm triệu đô la Mỹ đổi ra chính là mười mâỳ tỷ Nhân dân tệ. Những người phụ nữ ở hiện trường lập tức ganh ghét trừng Bạch Băng.
“Người phụ nữ kia quá hạnh phúcl”
“Hâm mộ quá! Ganh tỵ quá!”
“Nếu Tiêu công tử cầm Không Trung Màu Lam cầu hôn tôi thì tốt biết bao!”
Nhưng Bạch Băng lại chậm chạp không nói gì-
Cô cúi đầu, không ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Trên mặt Tiêu Thanh Đế không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào mà ngược lại giọng nói trở nên càng dịu dàng.
“Anh biết chuyện này có chút đột ngột đối với em, nhưng xin tin tưởng tấm lòng của anh, đời này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Tiêu Thanh Đế nói xong mà vẫn không thấy Bạch Băng phản ứng nên tiếp tục nói: “Anh nhớ trước kia ở nước ngoài, em nói với anh là hi vọng có một ngày người em thích có thể mang giày thủy tinh cho mình dưới trời sao… Mời xem.”
Bốp!
Tiêu Thanh Đế vỗ tay một tiếng, trong nháy mắt đèn trong sảnh tiệc đều tắt ngúm, hiện trường rơi vào một vùng tăm tối, sau đó một ngôi
sao màu lam xuất hiện.
Ngay sau đó, ngôi thứ hai, ngôi thứ ba…
Trong chớp mắt.
Trên trần sảnh tiệc xuất hiện mấy ngàn vì sao, làm cả sảnh biến thành một mảnh trời xanh biếc.
Chỉ thấy từng ngôi sao được khắc thành từ kim cương xanh đã phủ đầy không trung, soi chiếu lấp lánh như mộng như ảo, làm người ta có cảm giác lạc vào vũ trụ.
Trừ cái đó ra, chính giữa bầu trời đó có một đôi giày thủy tinh trong suốt óng ánh long lanh được dải ruy băng treo lơ lửng, toả ra hào quang mê người.
“Oa, thật là lãng mạn!”
“Tiêu công tử thật quá có lòng!”
“Hâm mộ người phụ nữ kia chết mất!”
Hiện trường vang lên hết tiếng hét này đến tiếng hét khác.
Bạch Băng ngơ ngác nhìn mảnh trời này, thời gian tốt đẹp ngày xưa như từng hình ảnh lướt qua trong đầu, khóe mât cô dần dần chảy ra nước mắt…
Rốt cục Tiêu Thanh Đế cũng thở phào một hơi.
Một khi phụ nữ rơi lệ thì chứng tỏ cô cảm động, chỉ cần cảm động thì hắn ta sẽ có hi vọng.
Tiêu Thanh Đế đứng dậy, tự tay gỡ hai chiếc giày thủy tinh xuống, sau đó trở lại trước mặt Bạch Băng rồi quỳ một chân xuống.
“Công chúa của anh, xin để anh mang giày thủy tinh vào cho em!”
Tiêu Thanh Đế nói xong thì cúi người chuẩn bị cởi giày giúp Bạch Băng.
Thấy cảnh này, những người phụ nữ ở đây nhao nhao sợ hãi thán phục:
“Tiêu công tử thật dịu dàng!”
“Tôi thật sự quá thích anh ấy!”
“Đời trước người phụ nữ kia cứu vớt hệ ngân hà hay gì, nếu không sao lại được Tiêu công tử yêu thương?”
Nhưng vào lúc này, Bạch Băng như thỏ con bị hoảng sợ mà đột nhiên đứng lên, bỗng lui hai bước kéo ra khoảng cách với Tiêu Thanh Đế.
“Bạch Băng, em làm gì…” Tiêu Thanh Đế ngạc nhiên nhìn Bạch Băng, trên gương mặt bảnh trai tràn đầy khó hiếu.
Bạch Băng lau khô nước mắt, lạnh lùng nói: “Tiêu Thanh Đế, cám ơn những chuyện anh đã làm, chỉ tiếc tôi không có phúc nhận.”
“Vì sao?” Tiêu Thanh Đế vẫn không hiếu.
Bạch Băng nói: “Tấm gương dù xinh đẹp đến đâu thì nát rồi cũng không thể khôi phục dáng vẻ trước kia, giống như chúng ta gương vỡ khó lành, anh hiểu không?”
“Anh không hiểu.” Tiêu Thanh Đế cố chấp nói: “Chỉ cần em hồi tâm chuyển ý thì bảo anh làm gì cũng được.”
“Không được, không thể trở lại như xưa…” Bạch Băng nói, khóe mắt lại chảy lệ.
Mấy năm trước khi cô chăm chỉ học tiến sĩ ở học viện Hoàng gia nước Anh thì đã gặp được Tiêu Thanh Đế trong một buổi họp du học sinh.
Kỳ thật lúc còn ở trong nước Bạch Băng đã biết Tiêu Thanh Đế, cũng nghe nói một vài chuyện của hắn ta, cho nên trong lòng cô không có ấn tượng tốt với Tiêu Thanh Đế.
Lân đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tiêu Thanh Đế cũng không hống hách, coi trời bằng vung như lời đồn, ngược lại những hành động của hắn ta triệt đế phá vỡ ấn tượng của Bạch Băng đối với hắn.
Trong buổi tụ hội, hắn ta đầu tiên là đánh đàn dương cầm, nhảy điệu clacket, làm ảo thuật giống như một nghệ thuật gia; tiếp đó lại kế lịch sử Hoa Quốc cho mọi người như một học giả học sâu hiểu rộng, phong độ nhẹ nhàng, cuối cùng
còn làm một bài thơ tình ngay tại chỗ rồi tặng cho Bạch Băng, tao nhã như một quý ông.
Hân ta thành công lấy được thiện cảm của Bạch Băng.
Từ đó về sau, Tiêu Thanh Đế thường xuyên tìm mọi lý do hẹn Bạch Băng ra, kiên trì nửa năm thì hai người đã xác định quan hệ yêu đương.
“Nếu không xảy ra chuyện kia thì có lẽ hiện tại mình đã là vợ anh ta…”
Nhớ tới chuyện cũ, Bạch Băng rất đau đớn.
Sau khi chia tay với Tiêu Thanh Đế, Bạch Băng mới biết mọi biếu hiện của hắn ta trước mặt cô đều là ngụy trang, sau lưng hắn ta là một thiếu gia ăn chơi trác táng, ỷ mình là em của Quan Quân Hầu nên muốn làm gì thì làm.
Điều này khiến cô rất thương tâm, vết thương như bị xát muối.
Bạch Băng từng thề phải triệt để cắt đứt quan hệ với Tiêu Thanh Đế.
“Bạch Băng, anh biết anh đã từng có lỗi với em, nhưng anh bằng lòng dùng quãng đời còn lại để đền bù, ở bên anh được không? Anh đảm bảo đời này chỉ yêu mình em.” Tiêu Thanh Đế chưa từ bỏ ý định, vừa cầu khẩn vừa đưa tay muốn nắm tay Bạch Băng.
Bạch Băng nhanh chóng lùi về phía sau một
bước, giọng nói càng lạnh lẽo: “Tiêu Thanh Đế, lúc trước tôi đã thề đời này sẽ không tái hợp với anh, cho nên hi vọng về sau anh đừng dây dưa tôi nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đã tuyệt vọng với anh rồi.”
“Không, em gạt anh! Em còn yêu anh đúng không? Nếu em không yêu anh thì vì sao vừa rồi lại cảm động rơi lệ?”
“Sở dĩ tôi cảm động là vì nhớ tới chuyện cũ, mà tôi từ chổi anh cũng vì chuyện cũ. Tôi đã đau đớn một lần nên không muốn đau thêm lần nữa.”
“Bạch Băng, anh…”
“Cứ như vậy đi! Chúc anh tìm được hạnh phúc của mình!”
Lúc này, Phùng Ấu Linh đi đến trước mặt Tiêu Thanh Đế rồi ghé vào tai hắn ta mà nhỏ giọng thầm thì vài câu.
Ngay lập tức, trong mắt Tiêu Thanh Đế bốc lên lửa giận, hắn ta giơ tay chỉ vào Khương Tường mà lớn tiếng chất vấn Bạch Băng: “Có phải em từ chối anh là vì hắn ta không?”