THẦN Y CÁI THẾ - Chương 56 Mạng sống như treo trên sợi tóc
Chương 56: Mạng sống như treo trên sợi tóc
Long Vương lạnh cả người.
Đến lúc này ông mới hiểu ra vì sao Tiêu Thanh Đế không coi mình ra gì, thì ra sau lưng Tiêu Thanh Đế không chỉ có Quân Quân Hầu mà còn có Cửu Thiên Tuế.
Trái tim Long Vương chìm xuống đáy cốc.
“Trần lão còn chờ cái gì, giết thằng nhãi kia đi!” Tiêu Thanh Đế lại ra lệnh cho lão già áo xám.
“Vâng!” Trần lão tới gần Khương Tường, vừa giơ tay lên thì bên tai lại truyền tới giọng nói của Long Vương.
“Tiêu công tử, nếu tôi nguyện ý thần phục thì cậu có thế tha cho Khương Tường không?”
“Không thể.” Tiêu Thanh Đế chỉ vào Khương Tường và nói: “Tôi không giết hắn thì không được!”
Sắc mặt Long Vương lạnh xuống, trên người lập tức phóng ra một chiến ý hùng hồn.
Tiêu Thanh Đế thờ ơ, lão già áo xám kia lại đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Long Vương bằng ánh mắt sắc bén.
Tuy Long Vương bị trúng độc không còn sống lâu được nữa, nhưng tốt xấu gì cũng đã
từng là một cao thủ Hổ Bảng, dư uy vẫn còn ở đó.
Nhưng chiến ý trên người Long Vương chỉ kiên trì không đến năm giây lại tan rã như thủy triều, ông thở dài một tiếng và nói: “Tiêu công tử, cậu đang ép tôi.”
Tiêu Thanh Đế cười lạnh với Long Vương: “Thế nào, ông còn muốn bảo vệ hắn? Đừng quên bây giờ ông còn lo cho thân mình chưa xong, miễn cưỡng ra mặt chỉ chết càng nhanh mà thôi.”
“Tôi biết.” Long Vương bình tĩnh nói: “Nhưng Khương Tường có ân cứu mạng tôi, bây giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm, sao tôi có thế thấy chết không cứu?”
“Bản công tử hiếu kì ông chuẩn bị cứu hắn bằng cách nào?” Tiêu Thanh Đế lộ ra nụ cười bỡn cợt mà hỏi.
“Tiêu công tử, nếu dùng mạng tôi đổi mạng của Khương Tường có được không?”
Long Vương vừa nói ra lời này thì cả sảnh đều kinh hãi.
Không ai ngờ được vì một nhân vật nhỏ mà Long Vương lại chịu dùng mạng đổi mạng.
Khương Tường lộ vẻ xúc động, hân và Long Vương không có giao tình quá sâu, nhưng Long Vương lại bằng lòng dùng mạng của mình đối an toàn của hân.
Ân tình này quá nặng!
“Ha ha ha…” Tiêu Thanh Đế cười to, cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên thế giới, hắn ta nói: “Nói điều kiện với tôi, ông xứng à?”
“Nếu ông muốn cùng chết thì tôi cũng có thể tác thành cho ông.”
“Còn một mạng đối một mạng thì nằm mơ đi!”
“Tức là không bàn được đúng không?” Trên người Long Vương lại xuất hiện chiến ý hùng hồn.
“Người mà tôi muốn giết thì không ai có thể ngăn cản.” Tiêu Thanh Đế cho thấy thái độ của mình.
Lúc này Long Vương cũng không nói nhiều nữa: “Triệu Vân, đánh!”
“Vâng!”
Triệu Vân vẫn luôn chờ đợi lệnh lệnh, nghe Long Vương lên tiếng thì bước ra một bước, cả người như một cây thương phóng ra khí thế không gì sánh bằng.
Trong mắt Tiêu Thanh Đế lóe lên một tia lửa giận, nắm chặt nắm đấm, đang muốn tiến lên lại nghe lão già áo xám nói: “Công tử, giết gà cần gì dùng đao mổ trâu, để lão hủ làm thay đi!”
Lão già áo xám lại nói với Khương Tường: “Thằng nhãi, mạng mày còn tốt, có người bảo vệ
cho mày nên có thể sống thêm một thời gian, chẳng qua chờ lát nữa vẫn phải chết, mày cố hưởng thụ thời gian cuối cùng này đi, hắc hắc…”
Lão già áo xám đi về hướng Triệu Vân.
Khi còn cách Triệu Vân ba mét, Trần lão dừng bước rồi dò xét liếc nhìn Triệu Vân, vừa cười vừa nói: “Không tệ, một chân đã bước vào cánh cửa Hố bảng, nếu không gặp phải tao thì lần sau trên Hổ Bảng nhất định có tên của mày.”
“Chỉ tiếc mày gặp tao.”
“Cho nên đời này mày không thể bước vào Hổ Bảng, đương nhiên mày còn có lựa chọn khác, ví dụ như đi theo tao cùng trung thành với công tử, thế nào?”
“Nói nhảm nhiều quá.” Triệu Vân nói xong câu đó liền tung một quyền vào mặt Trần lão.
“Muốn chết!”
Đôi mắt Trần lão bắn ra tia sắc lạnh, thân thế bỗng bật lên trên cao với tốc độ cực nhanh, sau đó lão đá một chân vào ngực Triệu Vân.
Ầm!
Triệu Vân bay ra ngoài.
Đùng —
Hân ta ngã mạnh xuống đất.
Oanh!
Triệu Vân nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, lại đấm một quyền vào ngực Trần lão.
Lần này hắn ta rất cấn thận, khi ra quyền vẫn luôn phòng bị chân của Trần lão.
Nhưng ngay khi nắm đấm chỉ còn cách Trần lão hai centimet thì hân ta đột nhiên hoa mât rồi không thấy Trần lão đâu nữa.
Đi đâu rồi?
Triệu Vân lập tức cảnh giác.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một luồng gió mạnh.
Không ổn!
Triệu Vân vội vàng lui lại, nhưng lúc này đã muộn.
Ầm!
Trên bụng đau nhói lên, Triệu Vân lại bay ra ngoài rồi roi xuống cách đó hơn năm sáu mét.
Phốc!
Triệu Vân hộc máu.
Cả sảnh kinh hãi.
Triệu Vân là cận vệ của Long Vương, gần như người người ở Giang Châu đều biết hắn ta đánh nhaurất giỏi.
Không ngờ Triệu Vân chỉ kiên trì được hai
chiêu dưới tay Trần lão.
Lão già này quá mạnh!
Long Vương lập tức đanh mặt lại, thân thủ của Triệu Vân đã gần với cao thủ Hố Bảng mà lại bị Trần lão nhẹ nhàng đánh bay, chỉ có thể chứng minh Trần lão không kém gì cao thủ hàng đầu Hố Bảng, hoặc là…
Sánh ngang với cao thủ Long Bảng!
Phiền phức to!
Trong lòng Long Vương rất nặng nề, nếu ông không trúng độc thì có lẽ còn có thế ngăn cản Trần lão một hồi, nhưng bây giờ thời gian của ông không còn nhiều, sau khi trúng độc thân thủ đã sụt giảm rất nhiều, đánh còn không lại Triệu Vân thì làm sao có thể chống đỡ được Trần lão.
Nhưng dù sao ông cũng là đại lão một phương, trong lòng lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn không lộ vẻ khác thường gì.
Ông lấy ra điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, thân thế Trần lão lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Vân, hai cánh tay lão chia ra bắt lấy hai tay Triệu Vân rồi dùng sức bóp mạnh.
Ken két!
Hai tiếng động giòn rụm vang lên, hai tay
Triệu Vân đã bị phế.
Trên trán Triệu Vân lập tức chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đau đớn cùng cực truyền từ cánh tay ra khắp toàn thân.
Nhưng miệng hân ta lại không phát ra tiếng kêu đau nào.
Trần lão cười lạnh: “Ánh sáng của đom đóm cũng muốn tranh ngôi với ánh trăng, ngây tho!”
Ầm!
Lão đá bay Triệu Vân bằng một chân.
Sự tàn nhẫn của Trần lão làm mọi người ở đây kinh hãi.
Phùng Ấu Linh nhìn thấy cảnh này thì hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đã đạt thành âm mưu, sau đó lại liếc nhìn Long Vương, trong lòng anh ta thầm nói: Qua hôm nay Giang Châu sẽ không còn Long Vương nữa.
Nhưng vào lúc này, Khương Tường vốn đang đứng sau lưng Bạch Băng đột nhiên chạy đến trước mặt Triệu Vân.
Chỉ thấy hắn bắt lấy một cánh tay của Triệu Vân, nhanh chóng xoa bóp mấy lần rồi “Răng rắc” một tiếng vang lên.
Sau đó hắn lại bắt chước phương pháp vừa rồi mà bắt lấy cánh tay còn lại của Triệu Vân, rất nhanh lại có một tiếng “Răng rắc” vang lên.
“Triệu Ca, xương cốt được nối lại rồi, anh xem thử đi.” Khương Tường nói.
Triệu Vân hoạt động hai tay, khiếp sợ phát hiện cánh tay đã khôi phục.
“Khương Tường, cám ơn cậu.” Triệu Vân cảm kích nói.
“Nếu không phải vì tôi thì anh sẽ không bị thương, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Khương Tường nói.
Thấy cánh tay Triệu Vân đã lành, Long Vương thở dài một hơi rồi nhìn thoáng qua Khương Tường, đáy lòng càng cảm thấy thưởng thức, thầm nói y thuật của người này thật tốt, sau một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành thần y!
Phía bên kia, sắc mặt Trần lão rất khó xoi, lão quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Đế, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
“Hừ!”
Trần lão lập tức hiểu tâm tư của công tử nhà mình, trong mắt xuất hiện sát khí mãnh liệt, bước chân di chuyển rồi “Vèo” một tiếng phóng về hướng Khương Tường như một mũi tên.