THẦN Y CÁI THẾ - Chương 57 Lau quần áo sạch sẽ cho tôi
Chương 57: Lau quần áo sạch sẽ cho tôi
Phản ứng của Long Vương nhanh nhất, khi nhìn thấy Trần lão phóng tới chỗ Khương Tường thì ông nhanh chóng bước ra một bước, chặn đứng đường đi của Trần lão.
“Cút!” Trần lão tung ra một quyền.
Long Vương ra quyền nghênh đón.
Đùng!
Hai nắm đấm va chạm mạnh vào nhau, phát ra một tiếng nổ thật lớn.
Long Vương chỉ cảm thấy một sức mạnh vô cùng to lớn truyền từ nắm tay ra khắp toàn thân, làm ông không tự chủ được mà lui lại.
Soạt soạt soạt!
Long Vương liên tục lui lại bảy tám bước cũng không thể ốn định thân thế.
Đáng sợ là mỗi khi ông lui một bước thì sàn nhà dưới chân lại vỡ ra.
Đùng!
Cuổi cùng, chỉ khi Long Vương quỳ một chân xuống đất thì mới hoàn toàn ổn định lại, ông không để ý tơ máu tràn ra từ khóe miệng mà khiếp sợ nhìn Trần lão và hỏi: “Rổt cuộc ông là ai?”
Mặc dù Long Vương trúng cổ độc làm thực lực giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng từng là
cao thủ trên Hổ Bảng, tất nhiên vẫn phải có ánh mắt tinh tường.
Vừa rồi sức mạnh một quyền của Trần lão có thể so với cao thủ Long Bảng.
Bởi vậy Long Vưong kết luận lão già này nhất định không phải hạng người vô danh.
“Người sắp chết không xứng biết tên của lão hủ, chờ tao giết thằng nhãi kia thì lại đến trừng trị mày.”
Vèo —
Trần lão lại phóng về hướng Khương Tường lần nữa.
“Mau tránh ra.” Triệu Vân đấy Khương Tường ra rồi lao lên.
Lần này Triệu Vân rút kinh nghiệm nên không muốn đổi đầu trực diện với Trần lão, bởi vì thực lực của lão thực sự quá mạnh, liều mạng chống chọi thì hắn ta không tiếp nổi một chiêu.
Bước chân Triệu Vân lách ngang tránh khỏi nắm đấm của Trần lão, sau đó không ngừng công kích xung quanh Trần lão.
Đương nhiên, những đòn công kích này đều là chiêu ảo, Triệu Vân đang tìm kiếm cơ hội muốn tung một kích trí mạng vào lão.
Nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp thực lực của đối thủ.
“Hừ, trò mèo.” Trần lão hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã biến quyền thành trảo, tùy ý vung lên.
Rẹt —
Triệu Vân lập tức bị đánh bay.
Khi đám người nhìn rõ thì lớp áo trước ngực Triệu Vân đã bị xé nát, một vết cào dài hơn một thước kéo dài từ bả vai đến phần bụng chảy máu đầm đìa đã xuất hiện, nhìn thôi đã làm người ta giật mình.
“Ông là… Ưng Trảo Vương Trần Thiên Chính?” Long Vương lên tiếng kinh hô, có chút không xác định.
Trần lão cười hắc hắc: “Không ngờ con sâu kiến như mày còn có mấy phần kiến thức.”
Thật sự là ông ta!
Trong lòng Long Vương trầm xuống.
Trần Thiên chính thành danh vào ba mươi năm trước, từng mấy lần leo lên Hổ Bảng, hơn nữa thứ hạng cũng càng ngày càng lên cao, lần cao nhất là đứng thứ hai Hổ Bảng.
Bởi vì lão am hiếu Ưng Trảo Công nhất nên người trên giang hồ đã đặt một cái tên hay cho lão – Ưng Trảo Vương.
Chín năm trước, Trần Thiên Chính xung kích Long Bảng lại thua trong tay chưởng giáo núi Võ
Đang nên từ đó cũng mai danh ấn tích.
Long Vương không ngờ Trần Thiên Chính lại gia nhập Tiêu gia và trở thành nô bộc của Tiêu Thanh Đế.
Làm sao bây giờ?
Tên này có thủ đoạn độc ác, nếu không thể ngăn cản lão thì Khương Tường sẽ chết, chỉ sợ mình và Triệu Vân cũng dữ nhiều lành ít.
Trong đầu Long Vương nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Nhưng vào lúc này, Trần Thiên Chính lại phóng tới chỗ Khương Tường, tay trái tung ưng trảo trực tiếp chụp vào cổ họng Khương Tường.
Khương Tường lui nhanh về phía sau.
Nhưng hành động này lại như trò trẻ con trong mắt Trần Thiên Chính.
“Thằng nhãi, chết trong tay tao là vinh hạnh của mày.” Trần Thiên Chính vươn tay về phía trước, chỉ còn cách cổ họng Khương Tường ba tấc.
Cái chết cũng chỉ cách Khương Tường một bước.
Đúng lúc này —
“Đoàng!”
Tiếng súng đột nhiên vang lên, một viên đạn
xé rách khoảng không lao đến, bắn thẳng về phía Trần Thiên Chính.
Trần Thiên chính phát giác nguy co nên vội vàng rụt tay về, thân thế lui về sau hai bước đế né đạn.
Phốc!
Đạn bắn vào một cây cột trong đại sảnh.
Hiện trường rối loạn cả lên.
Khương Tường vội vàng quay đầu nhìn về phía cổng đại sảnh buổi tiệc.
Chỉ thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp ngồi trên xe lăn mặc một bộ váy dài chữ V khoét sâu màu hạt lựu làm hơi lộ ra bộ ngực sữa, có vẻ quyến rũ cùng cực.
Là chị Lâm!
Sao chị ấy lại tới đây?
Khương Tường sửng sốt, lại liếc nhìn thì phát hiện sau lưng Lâm Tinh xảo có một cô gái trẻ đang đứng.
Cô gái có mái tóc ngắn ngang tai màu rượu vang, dáng người cao gầy, hai chân thon dài.
Lúc này tay trái cô chậm rãi đấy xe lăn, tay phải thì cầm một khấu súng chỉ vào Trần Thiên Chính.
Sắc mặt Trần Thiên Chính âm u, đang chuẩn
bị nói gì thì lại nghe Phùng Ấu Linh quát lớn: “Lâm Tinh Xảo, cô có ý gì! Nổ súng trước mặt mọi người là muốn ngồi tù sao?”
Phùng Ấu Linh rất phẫn nộ, Thủy Tinh Cung là địa bàn của anh ta, nếu để người khác biết Thủy Tinh Cung xảy ra nổ súng thì lượng khách hàng nhất định sẽ trượt xuống trong thời gian ngắn, khách sạn sẽ tổn thất không ít tiền.
Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng là tiệc rượu đêm nay là tiệc tối anh ta tổ chức đế hoan nghênh Tiêu Thanh Đế, có giới xã hội thượng lưu của Giang Châu tụ tập, Lâm Tinh Xảo nổ súng trước mặt mọi người là đang vả mặt anh ta.
Thời buổi này kẻ có tiền coi trọng nhất là cái gì? Tất nhiên là mặt!
“Nố súng đã là gì, cũng không chết người.” Lâm Tinh xảo thản nhiên nói.
Phùng Ấu Linh giận dữ đi đến trước mặt Lâm Tinh Xảo mà quát: “Lâm Tinh xảo, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
“Anh để tôi tới tham gia tiệc rượu rồi lại đuổi tôi đi, có ý gì? Tôi đi cũng được, chẳng qua tôi muốn dẫn cậu ấy đi.” Lâm Tinh xảo chỉ chỉ Khương Tường.
“Không được! Người này đắc tội Tiêu công tử, không ai được mang hắn đi.” Phùng Ấu Linh nói.
Lâm Tinh xảo nheo mắt lại, châm chọc nói: “Phùng Ấu Linh, anh là chó của Tiêu Thanh Đế à? Nịnh hắn như vậy hữu dụng không?”
“Lâm Tinh xảo, con tiện nhân…”
Phùng Ấu Linh còn chưa mắng xong thì thấy cô gái trẻ sau lưng Lâm Tinh xảo nhắm họng súng ngay vào mình, anh ta lập tức câm miệng-’.
Ngay lập tức, mười mấy vệ sĩ của Thủy Tinh Cung nhao nhao chạy vào sảnh rồi bao vây bọn người Lâm Tinh xảo và Khương Tường lại.
Bầu không khí lập tức trở nên khấn trương.
Đám khách khứa vội vàng lui lại phía sau trốn xa, sợ không cẩn thận bị ngộ thương.
Phùng Ấu Linh hít sâu một hơi, cố nén tức giận mà nói: “Lâm tiểu thư, chuyện này không liên quan gì tới cô, cô không nên nhúng tay vào.”
Lâm Tinh xảo chỉ vào Khương Tường mà nói với Phùng Ấu Linh: “Chuyện của cậu ta chính là chuyện của tôi.”
Nghe thâỳ câu này, ánh mắt Phùng Ấu Linh nhìn Khương Tường tràn ngập đổ kị mãnh liệt.
Một bác sĩ nho nhỏ dựa vào cái gì lại được hai người đẹp ưu ái?
Dựa vào cái gì!
Đều do thằng khốn này, nếu không phải vì hắn thì Lâm Tinh xảo sẽ nố súng trước mặt mọi người, làm mình mất thể diện sao?
Nghĩ tới đây, Phùng Ấu Linh lập tức dời hết lửa giận lên người Khương Tường.
Chát!
Phùng Ấu Linh đột nhiên ra tay, tát thẳng một bàn tay vào mặt Khương Tường, nhưng Khương Tường đã sớm chuẩn bị nên lập tức tránh qua bên cạnh né bàn tay của anh ta.
“Phi!” Phùng Ấu Linh phun ngay một ngụm nước bọt vào người Khương Tường rồi mắng: “Thằng nghèo hèn, dám giành phụ nữ với Tiêu công tử, thứ không biết chết sống!”
Khương Tường nhìn thoáng qua cục nước bọt trên áo, ánh mắt dần lạnh xuống, bởi vì bộ đồ này là mẹ mua cho hắn, hơn nữa tốn không ít tiền.
“Lau sạch áo cho tôi.” Khương Tường ngẩng đầu, lạnh giọng mà nói.
Nhưng vào lúc này đột nhiên có một cái bóng lướt nhanh đến qua, chỉ nghe một tiếng “Đùng”, cô gái trẻ sau lưng Lâm Tinh xảo bay ra ngoài cửa.
Khi Khương Tường quay đầu thì chỉ thấy Trần lão đứng trước mặt Lâm Tinh xảo.
“Tiện nhân, dám bắn súng vào tao, muốn chết à.” Trần lão tát thẳng một bạt tay vào mặt Lâm Tinh xảo.
Chát!
Lâm Tinh xảo bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng ứa máu.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Khương Tường đỏ lên rồi siết chăt nắm đấm.