Thần y trở lại - Chương 1765
Trần Đạo Huyền sửng sốt, sau đó thở dài: “Tại sao nó lại chọn Thần Phù Động Thiên cơ chứ! Chủ nhân của Thần Phù Động Thiên là Thần Phù Đại Đê’ nổi danh thời tiền sử. Sau khi người đó chết đi, Thục Sơn kiếm phái chúng ta có được động thiên mà người đó mở ra, và nó được bí mật đặt ở đây để cho các đệ tử tới khám phá, trớ thành một trong hai mươi bảy động thiên ở lầu Đa Bảo. Nhưng kể từ khi thành lập Thục Sơn kiếm phái, tất cả những người đi vào đều phải thất vọng và trở về tay không”.
Ông Chu: “Đúng vậy, cho dù là thiên tài mà những năm qua Thục Sơn phái tới cũng không có người nào thành công. Nhưng cậu nhóc này là thiên tài, có lẽ có thể đạt được chút gì đó”.
Trần Đạo Huyền nói: “Quên đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ để mặc cho số mệnh đi. ông Chu, chúng ta nói chuyện đi”.
Về phía Ngô Bình, sau khi anh bước vào cổng, hai chân anh trống rỗng, sau đó anh cảm thấy thế giới quay cuồng, khi chân anh chạm đất, anh thấy mình đến một quảng trường rất lớn.
Anh nhìn lên, bầu trời màu vàng nhạt và cao vô cùng. Mặt đất của quảng trường được lát bằng gạch kim loại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi viên gạch đều là một tấm bùa, vô số gạch bùa được kết hợp với nhau tạo thành một trận bùa siêu cấp.
Trên quảng trường, có một trăm lẻ tám cây cột kim loại cực lớn, mỗi cây cột đều là trung tâm của trận pháp bùa chú, chúng được tạo thành từ hàng ngàn lá bùa mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ, nhân vật cỡ nào mà có thể thiết kê’ một trận pháp bùa chú phức tạp, tinh vi với quy mô lớn như vậy? Hơn nữa, nơi đây chẳng phải là kho báu sao? Bảo bối đâu rôi?
Đúng lúc này, một giọng nói của cậu bé vang lên trên quảng trường, giọng điệu giễu cợt: “Xem đi, lại có thêm một tên ngốc nữa tới”.
Sau đó là tiếng cười của một bé gái: “Tiếu Kiếm, có lẽ anh ta thông minh hơn người trước đó”.
Cậu bé khịt mũi: “Chúng ta ở đây đã vô số năm cũng chưa từng gặp qua người nào thông minh, đây nhất định là một tên ngốc. Tiếu Băng, tớ cá là anh ta không trụ nổi trăm hơi”.
Một trăm hơi nghĩa là một trăm hơi thở. Ngô Bình nghe thấy hai giọng nói này thì thấy rất khó hiếu, lớn tiếng hỏi: “Ai?”
Cậu nhóc tên Tiểu Kiếm nở một nụ cười quái dị: “Đồ ngốc, anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Ngô Bình: “Nếu so tiên văn thì cách phát âm của tôi tốt hơn của nhóc đấy”.
Tiểu Kiếm tức giận nói: “Được lắm, anh dám cười tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!”
Vừa dứt lời, bảy viên gạch bùa dưới đất phát sáng, trên mặt đất xuất hiện một người làm bằng giấy, nó chắp tay với Ngô Bình như đang thách thức anh.
Tiếu Kiếm nói: “Khách sáo làm gì, đánh anh ta đi!”
Người giấy di chuyển đột ngột, mỗi động tác nhanh như tia chớp, tao nhã và nhanh nhẹn, quyền pháp của nó cực kỳ cao minh. Nếu Ngô Bình không phải Võ Quân, anh thậm chí có thể không đỡ nổi đòn đầu tiên.
“Ầm ầm!”
Hai người thoáng cái đã đánh hai chưởng, đấm ba quyền. Ngô Bình cảm thấy rằng người giấy rất mạnh mẽ, ít nhất là mạnh bằng một nửa anh, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
Sau khi ra tay, Ngô Bình biết rằng mình không thể chiến đấu với nó nên ngay lập tức sử dụng tuyệt kỹ của mình và bẻ gãy cánh tay của người giấy.
Sau khi người giấy bị gãy tay, nó sững người ở đó. Sau vài giây, nó biến thành một đống giấy và rơi xuống đất.
Tiếu Vũ: “Wow! Tiếu Kiếm ơi, anh ấy đánh thắng rối bùa rồi!”
Tiểu Kiếm rất không phục: “Con rối bùa này quá yếu, để tớ đối cái mạnh hơn”.
Tiếu Vũ: “Tiểu Kiếm, không phải cậu nói chỉ cần có thể đánh bại con rối liền có cơ hội sao?”
Tiếu Kiếm có vé rất không biết xâu hổ, cậu bé khịt mũi: “Bây giờ tớ đổi ý rồi.”
Dứt lời, trên mặt đất, hai mươi tám viên gạch bùa sáng lên, lại xuất hiện một người giấy. Người giấy này rõ ràng cao hơn, nó cao năm mét, có ba đầu sáu tay, mỗi tay cầm một vũ khí bằng giấy.
Tiểu Vũ kêu lên: “Tiểu Kiếm, tớ cảm thấy cậu đang bắt nạt người ta quá đáng!”
Tiếu Kiếm khịt mũi: “Nếu anh ta có thể đánh bại con rối sáu tay, tớ sẽ để anh ta vào ‘vườn bùa’ để chọn bùa”.
Người giấy sáu tay lao tới, sáu vũ khí kết hợp lại tấn công một cách kỳ diệu, cực kỳ mạnh mẽ.
Ngô Bình lấy ra kiếm Hắc Long, ánh kiếm nhảy múa, lao vào chiến đấu với người giấy sáu tay. Sau vài chiêu, anh thi triển chiêu cuối, dùng một nhát kiếm chặt đứt cả hai cánh tay của người giấy rồi nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã chặt đầu người giấy.