Thần y trở lại - Chương 1768
Ngô Bình gật đầu: “Trong đó có rất nhiều lá bùa, sau này có cơ hội con sẽ quay lại lấy”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Không cần rắc rối thế, chỉ cần con khống chế Thái Ất và Tử Vi thì tất cả bùa là của con. Thậm chí ngay cả truyền thừa của Thần Phù Đại Đế cũng thuộc về con”.
Ngô Bình: “Sư phụ, tại sao lại có động thiên trong lầu Đa Bảo?”
Trần Đạo Huyền: “Thực ra hai mươi bảy cánh cổng tượng trưng cho hai mươi bây động thiên. Những động thiên này được mở ra bởi những bậc đại năng thời cổ đại. Sau khi họ mất, những động thiên vẫn tồn tại và Thục Sơn kiếm phái đã tìm thấy chúng. Tuy nhiên, nếu muốn có được lợi ích phải được động thiên công nhận”.
Ngô Bình: “Có phải tất cả động thiên đều của tu sĩ cảnh giới Động Thiên?”
Trần Đạo Huyền lắc đầu: “Không thể nói như vậy. Chủ nhân của những động thiên này đều là những sự tồn tại đã có những thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên, mỗi người trong số họ đều vô cùng mạnh mẽ”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Có thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên? Sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?”
Trần Đạo Huyền cười nói: “Cảnh giới Động Thiên tràn ngập khá năng vô tận và trí tưởng tượng vô hạn. Sau khi mở động thiên, sức mạnh của động thiên chính là sức mạnh của chính tu sĩ. Cho nên một số thiên tài ở thời cổ đại vì theo đuổi sức mạnh tối thượng mà bắt đầu sống trong động thiên, có người luyện hóa động thiên thành pháp bảo, có người bố trí trận pháp vô song trong động thiên, còn có người giống như Thần Phù Đại Đế, động thiên hoàn toàn là do bùa chú tạo thành”
Ngô Bình nghe thế sững sờ: “Cảnh giới Động Thiên có thể tu luyện như vậy
sao?”
Trần Đạo Huyền: “Không chỉ là cảnh giới Động Thiên, mọi cảnh giới của Địa Tiên Giới đều tràn ngập khả năng. Ví dụ như có vô số phương pháp cường hóa cảnh giới Linh Biến và cảnh giới Thần hóa. Thời cổ đại, có những cao thủ ở cảnh giới Linh Biến hóa thành linh thần khổng lồ, tung một quyền có thể đấm thủng bầu trời. Cũng có những cường giả cảnh giới Thần Hóa thuận theo trời đất, biến hóa không ngừng, áp đảo thiên hạ”.
Ngô Bình nói: “Thật lợi hại!”
Trần Đạo Huyền cười nói: “Đồ nhi, thành tích của con sẽ không thua kém những nhân vật truyền kỳ thời viễn cổ này đâu. À phải rồi, những người này được người đời sau gọi là tu sĩ truyền kỳ. Ví dụ như một Chân Nhân đạt được thành tựu trong cảnh giới Thần Hóa sẽ được gọi là ‘truyền kỳ’ và được gọi là Chân Nhân truyền kỳ”.
Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Đạo Huyền bảo Ngô Bình chuẩn bị tốt. Anh cáo lui và quay về đỉnh Thiếu Phong.
Con rắn lớn màu trắng kia ngoan ngoãn cuộn mình trong rừng cây, vừa nhìn thấy Ngô Bình liền ngẩng đầu lên, nịnh nọt đến gần Ngô Bình.
Ngô Bình cười và nói: “Thật hiếm khi thấy mày hoạt bát như vậy. Hãy uống viên Long Thoát Đan này”.
Con rắn lớn nuốt đan dược, lập tức cuộn thành một quả cầu, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Vào ban đêm, trong sân nhỏ nơi Ngô Bình sống, anh đột nhiên nghe thấy tiếng động, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Anh Bình”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Hồng Lăng!”
Anh bước ra khỏi phòng, Hồng Lăng đứng cách đó không xa, thấy anh liền sung sướng nhào vào lòng anh.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Giọng nói của Kiều Bộ Tiên từ phía sau truyền đến: “Ta mang Hồng Lăng đến cho con đấy”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Sư phụ!”
Kiều Bộ Tiên nói: “Ta nên đến từ lâu, nhưng con mãi chẳng về đỉnh Thiếu Phong”.
Ngô Bình mời hai người vào phòng, lấy tiên đào và linh quả ra đưa cho họ.
Hồng Lăng nhận lấy và ăn rất vô tư.
Ngỏ Bình phát hiện ra rằng Kiều Bộ Tiên đã lên đến Địa Tiên cấp thứ năm, anh rất ngưỡng mộ, nói: “Sư phụ, tốc độ tu luyện của người nhanh quá”.
Hồng Lăng nói: “Anh Bình, anh không biết đâu, phủ chủ nói sư phụ có thể chất vô cùng đặc thù, tu luyện càng về sau tốc độ càng nhanh.”
Kiều Bộ Tiên: “Mặc dù bây giờ thể chất của ta có ưu thế, nhưng tu luyện đến giai đoạn sau sẽ không ổn định, cảnh giới Tiên Quân là cực hạn”.
Ngô Bình: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến người thành Thiên Tiên”.
Kiều Bộ Tiên mỉm cười: “Được, ta tin tưởng vào năng lực của con”.