Thần y trở lại - Chương 2954
Liễu Thiên Tuần: “Thời gian này sẽ hơi loạn, con cố gắng đừng ra ngoài, ở yên trong nhà tu luyện. Đợi mọi thứ bình Ổn lại hãy ra ngoài cũng không muộn”.
Ngô Bình: “Sư tôn, hôm nay con không lĩnh ngộ được thiên bia, ngày mai con muốn đi xem thiên bia còn lại thử. Con có thể hấp thu được lôi khí, nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó”.
Liễu Thiên Tuần suy nghĩ, thấy có lý bèn nói: “Được. Nhan Nhi, mai con dẫn Tiếu Bình qua đó. Sau khi nhìn qua, không có vấn đề gì thì đưa cậu ấy tới Lôi Hải để tu hành”.
Liễu Nhan: “Vâng thưa cha”.
Đêm đó, Ngô Bình vẫn lĩnh ngộ Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Sáng sớm ngày hôm sau, anh theo Liễu Nhan tới cực Đông của cửu Lôi Tiên Vực, lĩnh ngộ thiên bia còn lại.
Tấm thiên bia này nằm trên vùng sa mạc hoang vắng, tấm thiên bia cao cả chục nghìn mét đứng sừng sững ở đó. Cũng giống với thiên bia chân hoàng, xung quanh tấm bia này cũng đông nghịt người, ít nhất cũng phải có đến mâ’y trăm nghìn người.
Những người này ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm vào chữ trên thiên bia như say như mê, trông cứ như những tên ngốc.
Liễu Nhan: “Tiểu Bình, chị tới nhà một người bạn gần đây một chút, em lĩnh ngộ đi nhé”.
Ngô Bình: “Chị Nhan đi đi ạ, em chỉ tới hóng hớt chút thôi”.
Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình cũng tìm một nơi để ngồi xuống. Anh pha cho mình một ấm trà, sau đó vừa uống trà vừa quan sát văn tự trên bia. Anh không hề chắc chắn rằng mình sẽ lĩnh ngộ được gì, lần này đến chỉ ôm tâm lý thử xem mà thôi.
Nhưng lúc anh nhìn rõ nội dung trên thiên bia thì cơ thể bỗng cứng đờ. Vì anh phát hiện dường như phần quan trọng của thần văn trên thiên bia có một sự liên quan nào đó với ba mươi sáu đoạn thần văn mà anh đã lĩnh ngộ ở Yên Phùng thần vực.
Lúc này, ba mươi sáu đoạn thiên văn trong Dương thần của anh sáng lên, sinh ra một loại lực hút thần bí. Cùng lúc đó, thần văn và phù hiệu trên thiên bia cũng nhoà đi, sau đó đồng loạt biến mất. Cuối cùng, thiên bia sụp đổ, hoá thành một đống đổ nát.
Lúc văn tự biến mất, bên cạnh ba mươi sáu đoạn thần văn trong Dương thần của anh xuất hiện những phù văn, thần văn huyền diệu, chúng nó tố hợp thành hàng xung quanh ba mươi sáu đoạn thần văn, hình thành một bộ công pháp vô thượng!
Ngô Bình kinh hãi, anh đã lần lượt tới lĩnh ngộ hai tấm thiên bia, anh sợ bị người khác phát hiện nên vội rời khỏi đó đi tìm Liễu Nhan.
Liễu Nhan đang tới thăm một người bạn thân của mình thì thấy Ngô Bình quay về, cô ấy hỏi: “Đệ đã xem xong rồi a?”
Ngô Bình: “Lạ ghê, thiên bia lại sụp
rồi ạ”.
Liễu Nhan ngơ ra: “Cái gì? Tấm thiên bia thứ hai cũng sụp đổ rồi à?”
Liễu Nhan kéo anh bay về phía thành Hạ Vương, nhìn thấy Liễu Thiên Tuần thì lập tức báo cáo sự việc.
Liễu Thiên Tuần sững sờ một lúc lâu mới nói: “Lần này lại càng thêm loạn rồi!”
Ông ấy suy nghĩ rồi nói với Liễu Nhan: “Con đưa Tiểu Bình tới Lôi Hải tu luyện đi, không có gì đừng quay về”.
Liễu Nhan gật đầu: “Vâng!”
Cô ấy lại dẫn Ngô Bình bay một đoạn nữa, sau đó tới không phận của một vùng biển. Biển này có màu bạc, trong nước đầy ắp những tia chớp vàng, lôi khí nồng đậm từ nước biển bốc lên, toả vào không trung. Xem ra lôi khí ở cả Cửu Lôi Tiên Vực đều từ nơi này mà ra.
Liễu Nhan: “Tiểu Bình, cha cũng là nghĩ cho em, bảo em tới đây tu hành trước, em đừng tự ý đi đâu nhé”.
Ngõ Bình: “Chị Nhan, em biết rồi ạ”.
Lúc này có người bay qua, hỏi lai lịch của bọn họ, Liễu Nhan nói chuyện với đối phương. Chẳng mấy chốc người kia đã nói: “Cậu ấy chỉ có chín ngày, ở thêm thì phải trả tiền”.
Nghe đến trả tiền, Ngô Bình hỏi: “Trả bao nhiêu tiền?”
Người kia đáp: “Mỗi canh giờ một trăm triệu đồng Thần Long”.
Ngô Bình giật cả mình, ăn cướp trắng trợn!
Liễu Nhan: “Tiểu Bình, em tu luyện trước đi, chín ngày sau chị tới tìm em”.