Thần y trở lại - Chương 337
Đường Tử Di gật đầu: “Anh cẩn thận đấy!”
Ngô Bình đi xống dưới rồi bắt một chiếc taxi đi theo Trần Vĩnh Chân.
Đường đông nên chiếc xe của Trần Vĩnh Chân không đi nhanh được, kỹ thuật của tài xế taxi rất khá, không bao lâu đã đuổi kịp rồi đi thong dong phía sau.
Xe của Trần Vĩnh Chân đi vào một khách sạn, Ngô Bình bảo tài xế bám theo, sau đó anh trả tiền rồi xuống xe đi theo anh ta.
Nhìn từ xa thấy Trần Vĩnh Chân đi vào thang máy, Ngô Bình lập tức leo tháng bộ, đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu xem anh ta lên tầng mấy.
Thấy Trần Vĩnh Chân đi vào một căn phòng có số là 8606, Ngô Bình ghi nhớ rồi trở xuống tầng một rồi thuê một phòng là phòng kế bên.
Xong xuôi, anh lên nhận phòng rồi bắt đầu theo dõi Trần Vĩnh Chân. Khả năng nhìn xuyên thấu của anh có thể nhìn qua được tường cách âm, anh nhìn thấy Trần Vĩnh Chân đang ngồi trên sofa, phía đối diện có một ông lão râu tóc bạc phơ, già đến mức sắp chết được rồi.
Hai người đang nói chuyện gì đó, Ngô Bình quan sát khẩu hình của họ thì cũng hiểu được đại khái nội dung cuộc hội thoại.
Trần Vĩnh Chân nói: “Sư huynh, thực lực của Đông Phật tiên sinh hơn huynh đệ mình, nếu ra tay thì chúng ta sẽ gặp bất lợi. Đệ mới chiếm được thân thể này nên thực lực vẫn đang có hạn. Còn sư huynh đã quá nhiều tuổi rồi, không thể là đối thủ của Đông Phật tiên sinh được”.
Ông lão kia nói: “Sư đệ, huynh đệ ta chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên mà lại cố thi triển thuật Đoạt Xá thế này sẽ gây ảnh hưởng lớn tới hồn phách. Bây giờ rất cần có linh khí để bồi dưỡng cơ thể, vị trí đó của vịnh Bạch Long có linh khí Tử Long, đó là báu vật vô giá, nếu chúng ta lấy được thì khéo có thể đột phá lên Địa Tiên được đấy”.
“Một khi tiến vào cảnh giới ấy rồi, tuổi thọ của chúng ta sẽ tăng thêm, vậy là có thể sống thêm vài trăm năm nữa”, ông lão nói: “Vì thế dù có Đông Phật tiên sinh ngáng đường thì chúng ta cũng phải chiếm được nơi đó”.
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Sư huynh nói phải. Vậy đệ sẽ ra tay với tên Ngô Bình đó trước. Còn Đông Phật tiên sinh thì chắc phải liều với ông ta một phen rồi. Chúng ta tấn công bất ngờ thì phần thắng sẽ cao hơn”.
Ông lão: “Sư đệ, thần phách của đệ bất ổn nên rất kỵ sấm sét, dạo này lại đang mùa mưa bão nên tốt nhất đừng đi ra ngoài. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý”.
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Vậy thì phiền sư huynh rồi”.
Nghe đến đây, Ngô Bình biến sắc mặt, quả nhiên hai người này có ý đồ với linh khí Tử Long, nhưng sao họ biết được chứ?
Lúc này, anh nhìn thấy ông lão đó đi ra ngoài, sau đó đi ngang qua phòng anh. Lúc đi tới cửa, ông lão chợt khựng lại rồi quay người, nhìn vào căn phòng.
Hình như mắt ông ta có thể nhìn xuyên cửa, nhìn thấy Ngô Bình ở trong phòng.
Ngô Bình vô cùng căng thẳng, anh phản ứng nhanh nhẹn chạy ngay ra cửa sổ, bên ngoài là bãi đỗ xe, nếu ông ta xông vào thì anh chỉ còn nước nhảy xuống thôi.
Với độ cao này thì một cao thủ như anh sẽ không gặp nguy hiểm.
Anh nhìn chằm chằm vào ông lão ở bên ngoài, rõ ràng ông ta chưa tu luyện được thần thức nên không thể nhìn thấy anh được.
Ông lão khựng lại vài giây rồi quay người đi tiếp tới thang máy. Chờ ông ta vào thang máy rồi, Ngô Bình mới thở phào một hơi, chắc ông ta không phát hiện ra anh.
“Mình phải báo chuyện này cho sư huynh ngay mới được”, Ngô Bình thầm nghĩ rồi đi ra ngoài, sau đó gọi ngay cho Dương Mộ Bạch.
Hàng lang bên ngoài không có ai cả, anh cố tình đi ngang qua phòng của Trần Vĩnh Chân thì thấy anh ta đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mặt mày thì nhăn nhó. Anh tiến tới gần quan sát thì thấy hai linh hồn trong đầu Trần Vĩnh Chân đang vật lộn với nhau. Dù linh hồn bị áp chế đang rất yếu, nhưng rất quật cường, nó đang dồn toàn lực tấn công.
Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, nhưng không biết có nên ra tay hay không.
Biết đây là cơ hội hiếm có, anh ngắt máy rồi giơ tay đẩy cửa. Cửa mở ra, anh bước nhanh tới trước mặt Trần Vĩnh Chân.
Trần Vĩnh Chân không ngờ có người xuất hiện, vì đang ra sức cắn nuốt linh hồn yếu ớt kia nên không kịp phòng bị.