Thần y trở lại - Chương 3446
Ngưu Chấn Thiên: “Từ đông sang tây khoảng một trăm bảy mươi ngàn dặm, từ nam sang bắc khoảng chín mươi tám nghìn dặm”.
Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, địa bàn của bộ tộc Ngưu Ma thuộc về đế quốc Thiên Võ. Bộ tộc Ngưu Ma các ngươi thành lập quân đầu trâu, nghe theo điều lệnh”.
Khi bị người khác áp chế, không thể không cúi đầu, Ngưu Chấn Thiên vội vàng nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu!”
Ngô Bình kéo gã ta lên, vỗ vỗ vào vai gã: “Tiểu Ngưu, sau này làm việc cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi”.
Ngưu Chấn Thiên nói: “Bệ hạ, tiểu nhân nhất định sẽ trung thành tận tâm, làm việc theo ý chỉ của người”.
Ngô Bình: “Trẫm phong ngươi làm đại tướng Ngưu Ma, dẫn quân Ngưu Ma trấn thủ biên ải”.
“Vâng!” Ngưu Chấn Thiên nói to.
Ngô Bình hỏi gã ta: “Tộc Ngưu Ma các ngươi sinh ra như nào? Có phải có liên quan đến Thần tộc không?”
Ngưu Chấn Thiên: “Bệ hạ, bên nội của tộc Ngưu Ma chúng tôi là một Ma Ngưu Thượng Cổ, mẹ lại là một người con gái bình thường của Thần tộc. Họ yêu thương nhau, sinh ra tổ tiên của chúng tôi, trời sinh sức lực lớn mạnh vô biên, có bốn loại thiên phú”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Ma Ngưu gì? Là Ngưu Yêu sao?”
Ngưu Chấn Thiên: “Bệ hạ, không phải là Ngưu Yêu, là Ma Ngưu. Ma Ngưu là một loại sinh linh thực lực lớn mạnh, giữa trời đất chỉ có một. Thậm chí Ma Ngưu đó còn từng giết chết cả sinh linh hỗn mang hùng mạnh”.
Ngô Bình gật gật đầu: “Bất kể là gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chính là nô tài của ta”.
Ngưu Chấn Thiên: “Dạ vâng!”
Xác của binh lính Ngưu Ma bị khiêng đi xử lý, Ngô Bình đế lại một trăm nghìn tướng sĩ trấn thủ ở nơi đây, chịu trách nhiệm quản lý tộc Ngưu Ma này.
Ngô Bình bay lên không trung, quan sát khu vực mà tộc Ngưu Ma thống trị, phát hiện đồng cỏ và nguồn nước ở đây màu mỡ phì nhiêu, cực kỳ thích hợp để chăn thả. Dân cư của tộc Ngưu Ma cũng không nhiều, đại khái chỉ cỏ mấy chục triệu, nhưng sức chiến đấu của tộc Ngưu Ma rất đáng kinh ngạc, một số thế lực ở xung quanh đều từng bị nó tấn công quấy nhiễu.
Ngày hôm sau, sau khi thu phục được Ngưu Chấn Thiên, Ngô Bình được biết, Thanh Minh Lũ lập chiến công, hiện giờ đã trở thành mãnh tướng đầu tiên dưới quyền của Thiên Soái, nhận được phần thưởng lớn. Đương nhiên những phần thưởng này có một phần đáng kể vào tay anh.
Tiếp theo đó, Ngô Bình đã trải qua những ngày tháng bình yên, hàng ngày dạy con tập võ, cùng vợ du ngoạn, có lúc thì tu luyện và luyện đan, tiện thể xử lý chút chuyện triều chính.
Hôm nay, Ngô Bình đang xử lý tấu chương, Đỉnh Nhi đột nhiên chạy tới, ôm lấy chân Ngô Bình rồi nói: “Phụ hoàng, em Tinh Kiếm đánh con”.
Ngô Bình đặt bút xuống rồi hỏi:
“Tinh Kiếm đánh con? Tại sao?”
Đỉnh Nhi nhíu mày: “Em ấy nói đánh thắng con, sau này em ấy có thể làm Hoàng Đế”.
Ngô Bình hơi ngẩn người ra, đứng dậy đi tìm Lý Tinh Kiếm.
Lý Tinh Kiếm là con trai của anh và Nguyệt Vũ, Tiểu Đỉnh Nhi hai tuổi, nhưng Tinh Kiếm có thiên phú khiến người ta kinh ngạc, từ nhỏ đã thu hút thần tọa Thanh Đồng, Ngô Bình còn cho cậu bé Thập Phương Sát Ấn. Bởi vì bàn về thực lực, Đỉnh Nhi có lớn hơn cũng đánh không lại em trai.
Ngô Bình đi đến khu mà Nguyệt Vũ ở thì nhìn thấy Thủy Sinh đang đứng ở cửa, một cung nhân đang nói chuyện với cậu bé.
“Điện hạ, sao người có thể ra tay với Đại Hoàng Tử được chứ?”
Thủy Sinh nói: “Thượng Nguyên, không phải ông nói, sau này anh ấy sẽ tranh ngôi vị Hoàng Đế với tôi hay sao? Với lại đã tranh ngôi vị Hoàng Đế thì anh ấy sẽ giết tôi”.
Thượng Nguyên vội vàng bụm miệng cậu bé: “ôi Tiểu Điện hạ của tôi, chuyện này không thể nói ở bên ngoài. Cái mà tiểu nhân nói đều là ghi chép trong sử sách, chỉ là để nhẳc nhở người”.
Thủy Sinh: “Sau này anh ấy sẽ giết ta, đương nhiên ta phải đánh anh ấy, chuyện này có gì không đúng?”
Nghe đến đây, mặt Ngô Bình trầm xuống như nước, anh đi đến trước mặt Thủy Sinh.