Thần y trở lại - Chương 3447
Gã cung nhân tên Thượng Nguyên kia giật cả mình, quỳ trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt.
Thủy Sinh vẫn còn nhỏ, cậu bé ôm lấy chân Ngô Bình: “Phụ Hoàng!”
Ngô Bình bế cậu lên rồi nói: “Thủy Sinh, nghe nói con đánh anh trai hả?”
Thủy Sinh gật đầu: “Là con đánh”.
Ngô Bình: “Các con là anh em, sao lại đánh nhau chứ? Thượng Nguyên này nói với con, sau này anh con sẽ làm Hoàng Đế, sau đó giết con, đúng không?”
Thủy Sinh gật đầu: “Dạ, Thượng Nguyên nói như vậy ạ. Phụ Hoàng, con rất sợ, con không muốn bị anh giết chết”.
Ngô Bình cười nói: “Sao anh trai lại tranh ngôi vị Hoàng Đế với con chứ? Anh trai càng không thể giết con. Với lại, nếu như con thật sự thích làm Hoàng Đế, bố sẽ gây dựng thêm một đất nước lớn như này cho con, để con được làm Hoàng Đê’
Thủy Sinh nghe thấy mỗi người một ghế hoàng đế mới hỏi: “Vậy chị cũng làm hoàng đế được sao?”
Ngô Bình bật cười: “Có thể chứ. Chỉ cần các con thích, đều có thể làm hoàng đế!”
Trẻ con thường thích những thứ nó không có được, còn thứ mà ai cũng có được, cậu bé lập tức mất hết hứng thú, thở dài một tiếng rồi nói: “Nói như thế thì hoàng đê’ cũng không phải là thứ gì hiếm
Đúng lúc này, Đỉnh Nhi chạy tới: “Thủy Sinh, nể tình em vẫn còn nhỏ, bây giờ em mà xin lỗi thì anh sẽ tha cho em”.
Thủy Sinh tỏ ra bướng bỉnh: “Em không xin lỗi đấy!”
Ngô Bình nhéo mặt thằng bé: “Những lời Thượng Nguyên nói đều là nói dôi. Hắn chí là một tên nô tài, có hiểu gì đâu chứ? Chẳng phải bố đã bảo con phải ngoan ngoãn theo thầy học hành rồi à? Học hành mới hiểu rõ lý lẽ, đúng không nào?”
Thủy Sinh ôm cổ Ngô Bình, thì thầm với anh: “Phụ hoàng, con cũng cảm thấy con sai rồi”.
Ngỏ Bình rất mừng: “Thủy Sinh, biết sai rồi sửa là việc rất tốt”.
Nguyệt Vũ nghe thấy động tĩnh nên bước ra – trước nay cô ấy ít giao tiếp với mọi người, nếu không chăm sóc con cái thì cũng chỉ chăm chú tu luyện. Trông thấy Ngô Bình đến, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Lý lang tới từ bao giờ thế?”
Ngô Bình kể lại sự việc xảy ra ban nãy, Nguyệt Vũ giận dữ: “Thứ nỏ tài chết tiệt, ai bảo ngươi nói những điều này với hoàng tử? Người đâu, lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng, đuổi khỏi hoàng cung, không bao giờ dùng lại nữa!”
Nhưng Ngô Bình lại ngăn cản Nguyệt Vũ, anh nhìn chằm chằm vào cung nhân tên Thượng Nguyên kia: “Nói đi, kẻ nào sai ngươi làm như vậy?”
Anh nói được làm được khiến cung nhân Thượng Nguyên kia run như cầy sấy: “Là Hầu đại nhân nói vậy. Hầu đại nhân nói, hoàng tử phải được bồi dưỡng từ nhỏ, mà nô tài là người bên cạnh hoàng tử. Nếu sau này hoàng tử làm hoàng đế, nô tì sẽ là đại tổng quản. Bệ hạ, nô tì đáng chết, nô tì không nên nói như vậy!”
Ngỏ Bình không lộ ra biểu cảm gì, tiếp tục hỏi: “Hầu đại nhân nào?”
Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân”
“Hầu Tập?”, Ngô Bình nheo mắt. Tên Hầu Tập này không đơn giản, sau lưng hắn ta là Hầu thị – gia tộc thương nghiệp lớn nhất của đế quốc Thiên Võ.
Hầu thị kinh doanh cầm đồ, đổi tiền, chuỗi cửa hàng, phiêu cục, vân vân, phạm vi hoạt động trải khắp đại lục Côn Luân. Đế quốc Thiên Võ chỉ là một phần trong bản đồ kinh doanh của Hầu thị.
Gần đây đại lục Hồng Hoang được thống nhất khiến Hầu thị trở nên nhộn nhạo. Tin tình báo cho hay, Hầu thị đã liên lạc với một vị lão tố của Hầu thị, đồng thời được đối phương chi viện.
“Hầu Tập còn nói gì nữa?”. Anh hỏi.
Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân còn nói, ngày sau thiên hạ này sẽ là thiên hạ của Hầu thị, trong mắt họ, hoàng đế cũng chẳng là cái thá gì”.
Ngô Bình xua tay: “Lôi xuống dưới, xử phạt theo pháp luật”.
Thượng Nguyên này bầu bạn cùng Thủy Sinh một thời gian khiến cậu bé thấy không nỡ, bèn đứng ra cầu xin: “Phụ hoàng, có thể không giáng tội Thượng Nguyên không?”
Ngô Bình đáp: “Thủy Sinh, nếu làm sai thì phải trả giá. Tên Thượng Nguyên kia xúi giục con đánh anh trai của mình, con nói xem hắn có phải người tốt không?”
Thủy Sinh lắc đầu: “Hắn là người xấu!”