Thánh Thể Bất Phàm - Chương 157 Giữ chim hay giữ mạng
Chương 157: Giữ chim hay giữ mạng?
“Ngày nay đẹp trai cũng vô dụng, đẹp trai cũng không thể no bụng được, tôi thấy thằng nhóc này cùng lắm là một tên tiếu bạch kiểm thôi!”
“Haha, tôi cũng nghĩ vậy.”
ở bàn phía sau bên trái của Diệp Phong có bốn người đàn ông đang nói chuyện mà không thèm đế ý đến ai, nhìn qua thì đều là nhân viên văn phòng ở gần đó.
“Suỵt, nói nhỏ chút đi.”
Một người thở dài, đột nhiên làm động tác im lặng.
Một người bạn đi cùng cười nói: “Sao vậy, sợ thằng nhóc đó nghe thấy à?”
“Không phải hắn, nhìn bên kia kìa, là đám người anh Long.”
Người đi cùng nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thì thấy một chiếc bàn dài được đặt ở bên phải phía sau Diệp Phong.
Trên bàn dài có mười mấy người đàn ông cởi trần, đều là những người tai to mặt lớn, xăm trổ đầy người!
Một vài người đang chơi oẳn tù tì, nhìn có vẻ đã uống rất nhiều rượu.
Tên cầm đầu đang ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc áo ba lỗ quần đùi, trước ngực đeo dây chuyền vàng, mặt mũi dữ tợn, đầy vẻ hung ác, nhìn qua là dạng nhân vật mà không ai chọc nối!
Người đàn ông này có biệt hiệu là anh Long, là tên côn đồ ở khu vực này, thích chơi gái, nghe nói thậm chí đã từng giết người, là một kẻ tàn nhân!
“Thật sự là anh Long.”
Những nhân viên văn phòng này nhìn thấy hắn ta thì cúi đầu xuống, sợ bị chú ý và gây rắc rối.
Gặp loại người này, có khi nhìn lại lần thứ hai, hắn ta đã gây phiền phức cho bạn rồi.
“Anh nghĩ anh Long đang nhìn ai?”
Người ban đầu nhắc nhở bạn đi cùng nhỏ giọng nói chuyện.
Một người lén lút nhìn qua nói: “Anh Long cũng đang để mắt tới hai người đẹp kia.”
“Thôi xong, coi như hôm nay hai cô ấy gặp xui xẻo rồi!”
Một người cười dâm đãng nói: “Anh Long cũng tốt với đàn em lắm, mười tên đàn em cùng nhau lên, đủ để hai người bọn họ phải hét to một trận.”
“Tiểu bạch kiểm cũng không tránh khỏi việc
bị đánh.”
“Chặc, chặc, chặc, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Người đàn ông tên anh Long này nhả ra một ngụm khói, nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân, thỉnh thoảng liếm liếm đôi môi nứt nẻ, lộ ra vẻ mặt hung dữ và dâm đãng.
“Anh Long, uống đi, các anh em đang đợi anh đó!”
Người đàn ông cởi trần cầm ly rượu, nịnh nọt tên anh Long.
Anh Long không thèm ngó tới, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân, lấm bẩm:
“Ngực của hai cô gái đó to thật.”
“Vừa tròn vừa to, vừa nhìn tao đã thấy nóng hết cả người lên rồi.”
Nghe anh Long nói vậy, mười mấy người trong bàn bỗng nhiên im lặng, đều quay đầu nhìn về phía bàn của Diệp Phong.
Nhìn cũng không có gì, vừa nhìn thì mấy ánh mắt hèn mọn đã sáng lên.
“Oh f*ck, hàng ngon nha! Từ khi nào mà Kim Lăng lại xuất hiện hai người đẹp như vậy?”
Một tên đàn em hét lên: “Anh Long, anh có muốn vui vẻ một chút không?”
Anh Long dụi điếu thuốc trên tay, trừng mắt nhìn người đó: “ĐM, mày nói xem?”
“Haha, anh Long đã thích thì La tử mày đi mời hai cô gái đó đến đây đi.”
Một người trong nhóm đá một cú vào đít của một tên lưng gù, ra lệnh.
“Anh ba yên tâm, cứ đế em lo.”
Tên côn đồ tên La tử mang theo một chai bia, đi về phía bàn của Diệp Phong.
Tô Khuynh Thành ngồi đối diện Diệp Phong, vừa đủ có thể chú ý tới hành động của đám người này.
Cô cắn một miếng thịt xiên, lập tức nhíu mày: “Anh Phong, lại có người đến gây sự.”
Tiêu Y Nhân cũng chán ghét quay lại nhìn thoáng qua: “Thật là, ăn một bữa cơm cũng không yên.”
Diệp Phong đặt ly rượu xuống, bình tĩnh nói: “Các người yên tâm ăn đi, để tôi lo.”
Nói xong, Diệp Phong đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Những nhân viên văn phòng đó thích xem náo nhiệt, đang chờ xem kịch hay của tối nay.
Thấy Diệp Phong đứng lên, còn khinh thường nói: “Không có bản lĩnh mà còn muốn tìm người đẹp, chút nữa thì tên tiếu bạch kiếm này sẽ biết cái gì gọi là trời cao đất dày.”
Lúc này, tên côn đồ tên La tử đã đi đến trước mặt Diệp Phong.
Hắn ta cười te tét nói: “Thằng nhóc, anh đây cũng không muốn nhiều lời, đưa hai cô gái mày dẫn theo đến đây, cùng anh Long của bọn tao uống…!”
Vừa nói hắn ta vừa không ngừng lắc lắc chai bia trong tay, ra dáng như đang uy hiếp sẽ dùng chai bia này để đập vào đầu người ta.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa nói xong thì chỉ nghe một tiếng bịch vang lên!
La tử còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phong đã giơ chân trực tiếp đá hắn ta bay ra ngoài!
Chai bia bay lên không trung, vừa vặn bị Diệp Phong bắt được!
“A!”
La tử hét lên một tiếng, bay xa bảy tám mét, đập mạnh vào thân cây rồi mới miễn cưỡng dừng lại!
Tiêu Y Nhân nhịn không được cười khúc khích: “Sao không soi mình trong nước tiểu mà xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, mà
cũng dám tìm anh Phong gáy sự, cười chết mất.”
Cảnh này thu hút sự chú ý của mọi người đang ăn uổng, đặc biệt là bốn nhân viên văn phòng, bọn họ ngây người, nuốt nước bọt, giật mình nói:
“Thằng nhóc này thật tàn nhẫn…”
Một người khác cũng sửng sốt một hồi mới khôi phục lại, nhưng rất nhanh ánh mắt hẳn ta lại khinh thường nói:
“Hắn tàn nhẩn có bằng anh Long không? Đừng quên, anh Long là một kẻ đã từng đâm chết người!”
Thấy đàn em bị đá bay ra xa, anh Long và hơn chục tên côn đồ dưới trướng hẳn ta lập tức nổi giận.
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập chai bia vang lên, mười mấy tên côn đồ khí thế hung hăng từ trên ghế nhảy dựng lên, đi theo tên cầm đầu anh Long đến trước mặt Diệp Phong!
Khi những người đang ăn bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều run lên vì sợ hãi.
Nhưng Diệp Phong, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân lại không có chút hoảng sợ nào, giống như đã quen với cảnh này rồi!
“Thằng nhóc, có biết ông đây là ai không?
Người của ông đây, cmn mày cũng dám đánh?!”
Anh Long hung ác nói với Diệp Phong với vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng mà vẫn như cũ, hắn ta còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên!
Diệp Phong cầm chai bia trong tay lên đập vào đầu anh Long!
Chai bia lập tức bể nát, mặt anh Long đầy máu!
Hẳn ta đột nhiên choáng váng, chóng mặt đến mức đứng yên cũng trở thành vấn đề.
Mấy tên đàn em đứng bên cạnh nhìn thấy vậy vội vàng đỡ lấy, tỏ ra vô cùng sợ hãi!
Thằng nhóc này chán sống à, cả anh Long cũng dám đánh!
Lúc này, Diệp Phong bình tĩnh nói: “Tao không biết mày là ai, cũng không quan tâm mày là ai.”
“Dám có ý đồ với người phụ nữ của tao, hoặc là giữ mạng, hoặc là giữ chim, tao cho mày thời gian ba giây để chọn.”
“Mẹ nó! Mày muốn chết!”
“Lên hết cho tao, phế hắn đi!”
Anh Long tức giận, che vết thương trên đầu, gào lên trong cơn giận dữ, từ khi làm côn đồ cho
đến nay, hẳn ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy!
Mười mấy tên đàn em nghe lời lập tức giơ chai bia và ghế lên đập về phía Diệp Phong, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng!
Chân phải Diệp Phong đạp một cái, trong nháy mắt đã hạ gục một tên đàn em đang giơ cái ghế lên!
Ầm!
Ngay sau đó, hắn lại dùng đầu gối nện một cú làm gãy xương sườn của một tên khác, tên đó đau đớn kêu lên, cong người ôm bụng nằm trên mặt đất.
Bóng dáng Diệp Phong lóe lên một, giống như ma quỷ!
Kết quả rất dễ đoán, trừ tên anh long, mười mấy tên đàn em còn lại đều bị thương nằm trên mặt đất, lăn lộn rên rỉ!
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!
Anh Long còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã cảm thấy có ai đó đang bóp cố hắn ta!
Diệp Phong hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ba giây đã hết, giữ chim hay giữ mạng, mày đã nghĩ kỹ chưa?”