Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang - Tiểu Đích Hiểu - Chương 595
Chu Lộ dẫn theo bạn gái, Mộ Chi dẫn theo Phùng Tích Dương, Lục Kiều và Phó Hàn Tranh nấu cháo điện thoại, một mình Phó Giai trừ việc ăn thức ăn thì còn phải ăn cả thức ăn cho chó nữa.
Thời gian này thật sự là mẹ nó chứ không thể sống nổi!
Hất bàn!
Chớp mắt một cái đã trôi qua một tháng. Lục Kiều nhận được điện thoại của mẹ già Lý Thúy Hoa, nhân lúc nghỉ trưa thì cô đi về nhà.
Sau khi Lục Kiều về nhà thì Lý Thúy Hoa đã nấu cơm trưa xong rồi, bà trông thấy Lục Kiều vào nhà thì càng bảo cô rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Lục Kiều rửa tay xong ra ngồi vào bàn, vừa ngồi xuống thì đã ngửi thấy mùi tanh của cá, cô hơi nhíu mày, nói: “Mẹ ơi, sao con cá này lại tanh như vậy ạ?”
“Hả? Có tanh đâu, món cá hấp vẫn vậy mà, không cần cho gia vị gì nhiều.” Lý Thúy Hoa đáp lại một câu, sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con gái nhíu mày, trong đầu Lý Thúy Hoa chợt nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ hỏi: “Kiều Kiều, có phải là con…”
“Ọe…” Ngửi thấy mùi cá tanh, trong dạ dày Lục Kiều chợt cuộn lên, cô đưa tay lên che miệng rồi chạy vội vào phòng vệ sinh.
Lý Thúy Hoa trông thấy Lục Kiều đi vào phòng vệ sinh thì bà cũng vội vàng đứng lên đi theo.
Trên bàn cơm, Lục Hoa Minh và Dương Minh đều tỏ ra lo lắng, bà cụ thì vẫn rất bình tĩnh.
“Có phải là con cá này có vấn đề gì không?” Lục Hoa Minh thắc mắc.
“Chị không sao chứ ạ?” Dương Minh nhìn về phía phòng vệ sinh với vẻ mặt lo lắng.
“Hay là con qua đó xem sao.” Lục Hoa Minh nói xong thì chuẩn bị đứng dậy.
Lúc này bà cụ mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng, là chuyện vui đấy.”
“Chuyện vui? Chuyện vui gì ạ?” Dương Minh không hiểu.
“Cháu sắp được làm cậu rồi đấy, đây có được coi là chuyện vui không?” Trong mắt bà cụ tràn đầy ý cười.
Lục Hoa Minh và Dương Minh đều sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng được, đây là Lục Kiều… có rồi?!
Lúc Lục Kiều đi từ phòng vệ sinh ra thì trên mặt cũng mang theo nụ cười, vừa rồi trong phòng vệ sinh Lý Thúy Hoa cũng đã nói rồi, mà Lục Kiều cũng nhờ mẹ già nhắc nhớ mới nhớ là từ sau khi kết hôn thì cô chưa từng đến tháng.
Về phần món cá hấp làm Lục Kiều khó chịu thì đã không còn ở trên bàn ăn nữa.
Sau khi ăn trưa xong, Lý Thúy Hoa đến bệnh viện với Lục Kiều, kiểm tra xong xác định là đã có thai, mới hơn một tháng.
Lý Thúy Hoa không yên tâm về con gái, cố ý đưa con gái về đến dưới lầu mới yên tâm.
Lục Kiều đi lên lầu, cô đặt tay lên phần bụng vẫn chưa có gì thay đổi của mình, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Cô có con rồi, cô sắp được làm mẹ.
Lục Kiều bước lên lầu, sau khi đi đến trước cửa nhà, vừa mới chuẩn bị mở cửa, chìa khóa vừa tra vào cửa thì bỗng nhiên cửa nhà được người ta mở ra từ bên trong.
Lục Kiều ngước mắt lên, trong tầm mắt cô phản chiếu bóng dáng của người đàn ông.
“Anh về rồi ư? Sao lại không gọi điện thoại nói với em một tiếng?” Lục Kiều ngạc nhiên vui mừng nói.
“Được nghỉ phép tạm thời, muốn cho em một sự bất ngờ,” Phó Hàn Tranh đưa tay ra cầm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực, cúi đầu xuống định hôn vợ mình.
Lục Kiều phát giác được động tác của Đoàn trưởng Phó, cô khẽ cười một tiếng, đưa tay lên che kín đôi môi mỏng của anh, ngửa đầu, đôi mắt cong cong mềm mại nói: “Chú Phó à, em cũng có niềm vui bất ngờ cho anh.”
“Hả?” Phó Hàn Tranh tỏ ra hoang mang.
Trong khoảng thời gian anh không ở đây, có chuyện tốt già xảy ra sao?
“Chú Phó à, anh sắp được làm cha rồi.” Ngón tay trắng nõn của Lục Kiều vân vê vòng quanh chiếc cúc áo trên ngực người đàn ông.
Phó Hàn Tranh choáng váng…
Anh, sắp được làm cha?
“Ý là, anh có cha rồi?” Phó Hàn Tranh kích động nhìn về phía vợ mình và nói.
Lục Kiều nghe thấy Đoàn trưởng Phó nói câu này thì bật cười ra tiếng.
“Ha ha ha, Đoàn trưởng Phó à, ha ha ha…”
Lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ đần độn của Đoàn trưởng Phó, còn nói sai nữa.
“Khụ khụ, không phải, anh nói là, anh có con rồi!” Phó Hàn Tranh sửa lại lời mình vừa nói.
Nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô, đáy lòng Phó Hàn Tranh không ngừng tuôn ra cảm giác hạnh phúc.
Anh và cô đã có bé con rồi, tốt quá…
Đời này, chuyện may mắn nhất trong cuộc đời anh chính là gặp được em… cô gái nhỏ, của anh.