Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang - Tiểu Đích Hiểu - Chương 597
Nói đến cô quân y mới tới này đúng là thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, đến đây hai ngày rồi mà cũng không thấy đến nhà ăn của quân khu, nghe nói là rất bận rộn, đồ ăn đều được người ta lấy hộ từ nhà ăn đưa đến đây.
Nếu như cô quân y mới tới đó mà đến nhà ăn ăn cơm thì cũng không bị đồn đại thần thần bí bí như vậy.
Bây giờ ở đây tụ tập nhiều người thế này, nhóm này của bọn họ cũng phải đến mười một mười hai người, tất cả đều vào phòng thì chắc chắn là không được, cho nên bọn họ quyết định cho một người đại diện đi vào.
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong phòng khám, một dáng người mảnh mai ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì người đó ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn về phía ngoài của, đôi môi đỏ hé mở,
Sau đó, một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên: “Mời vào.”
“Cạch!” Một tiếng, cánh cửa được người khác mở ra từ bên ngoài,
Ở cửa, một tân binh mặc quân phục đẩy cửa ra, sau đó ánh mắt cậu ta lập tức nhìn thẳng vào bóng dáng ngồi trước bàn làm việc, chỉ một giây thôi cậu ta đã hiểu vì sao Đại Trang lại nói là cô quân y mới tới này xinh đẹp.
Bây giờ còn chưa nhìn thấy mặt mà đã cảm giác được khí chất này không tầm thường rồi.
Bên bàn làm việc cạnh cửa sổ, cậu lính trẻ nhìn thấy một bóng người mặc áo blu trắng, cô được ánh nắng màu vàng bao phủ, nhìn cực kỳ cực kỳ đẹp đẽ, chỉ một cái bóng người thôi mà cũng đã đẹp như thế.
Quân y trước bàn làm việc nghe thấy tiếng bước chân, đợi một lúc mà không nghe thấy tiếng người nói chuyện thì động tác ghi chép tài liệu trên tay dừng lại, cô ngẩng đầu, nhìn sang.
Lúc cậu lính trẻ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của quân y mới tới thì trong đầu đều trống rỗng…
Thật sự là xinh đẹp như tiên nữ.
Làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt to long lanh ngập nước, lúc nhìn người ta làm cho người ta có cảm giác là chìm đắm trong đôi mắt này.
“Xin chào, có chuyện gì sao? Có chỗ nào không thoải mái?”
Lục Kiều đứng dậy khỏi bàn làm việc, trên người cô mắc áo blu trắng, bước từng bước đến gần cậu lính trẻ.
Cậu lính trẻ thấy cô càng ngày càng đi lại gần, cậu ta còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch rất rõ ràng.
Lúc Lục Kiều còn cách cậu ta khoảng hai bước thì cậu ta mới hoảng hốt mở miệng nói: “À ừ, à ừm, tôi… tay của tôi không thoải mái.”
“Bị thương à?” Lục Kiều nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên tay cậu ta, trông thấy cậu ta gật đầu thì Lục Kiều lại hỏi tiếp: “Bị thương như thế nào?”
“Hôm qua lúc huấn luyện không cẩn thận bị va đập một cái, hơi đau một chút, nhưng mà không phải là đau lắm.” Khuôn mặt cậu lính trẻ đỏ lên như quả cà chua.
“Ừ, cởi áo ra để tôi kiểm tra một chút.”
Lục Kiều hờ hững nói, sau đó cầm lấy khẩu trang bên cạnh đeo lên, đồng
thời đi đến bên cạnh bắt đầu chuẩn bị những dụng cụ cần dùng đến.
Cậu lính trẻ sững sờ tại chỗ… cởi, cởi áo?!!
Sau khi Lục Kiều thu xếp dụng cụ xong, cô quay người lại thì vẫn thấy cậu lính trẻ đứng ngây người ra đó, cô nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Tại sao vẫn còn chưa cởi?”
“À ừm, … tôi, tôi, bỗng nhiên tôi không thấy đau nữa, tôi đi trước đây!” Cậu lính trẻ nói xong, không đợi Lục Kiều phản ứng lại thì đã chạy ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió.