Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn - Chương 187
“Không được bắn.” Hàn Duệ gắt lên. Một lần nữa khảu súng trên tay anh bị ném xuống.
Cạch…
“Hàn Duệ.”
“Như vậy có phải tốt hơn không?”
Hàn Trí Minh liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Trình Nhất Hoan.
“Anh bỏ súng xuống đi.” Hàn Duệ nói.
“Nhưng…”
“Bỏ xuống.”
Cạch…
Hàn Trí Minh lại ung dung ngồi trên ghế, lưng hơi ngả ra sau. Tay anh ta vờn nghịch khẩu súng mà tên thuộc hạ bên cạnh đưa qua.
“Chẳng phải tôi đã nói cậu chỉ được tới một mình thôi sao? Con chuột nhắt này từ đâu ra? Hửm?”
“Làm trái với yêu cầu thì phải chịu phạt.”
Đoàng…
Trình Nhất Hoan xoay người đỡ thay anh một phát đạn. Viên đạn trúng vai trái của anh.
“Anh…” Hàn Duệ mở to hai mắt, người này vậy mà lại đỡ đạn thay mình?
“Xem ra hai người rất thân nhau nhỉ? Vậy hôm nay cùng chết đi.”
“Nhưng để các người chết sớm như vậy thì đơn giản quá.”
Hàn Trí Minh đứng dậy, khẩu súng trên tay không biết thừ bao giờ đã được thay bằng cây gậy sắt. Anh ta tiến tới vụt mạnh vào người hai người.
Máu từ miệng vết thương trên vai Trình Nhất Hoan vẫn đang chảy ra. Anh vòng tay ôm gọn lấy Hàn Duệ, bao bọc Hàn Duệ trong lòng, dùng thân mình che chắn.
“Anh bị điên rồi sao?”
“Mau buông tôi ra.”
“Anh còn đang bị thương đấy. Muốn chết sao?”
“Tôi đã từng nói sẽ bảo vệ cho cậu, cùng cậu trả mối thù nợ máu. Dù thế nào cũng sẽ luôn bên cậu.” Trình Nhất Hoan cắn chặt răng nhịn đau, anh thều thào.
Không biết vì sao tim Hàn Duệ bỗng đập nhanh hơn bình thường.
“Mau buông tôi ra đi.”
“Còn như cậy anh sẽ chết đấy. Anh đi theo tôi làm gì chứ? Không muốn sống nữa à?”
“Chết vì cậu là niềm hãnh diện của tôi. Tôi nguyện ý chết vì cậu.” Sắc mặt của Trình Nhất Hoan đã trắng bệch vì mất máu.
“Anh nói điên gì vậy? Mau buông tôi ra, tôi không cần anh chết vì tôi.” Hàn Duệ trở nên lo lắng, thâmh trí là mất bình tĩnh.