Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn - Chương 189
“Tôi không sao, anh vẫn ổn chứ? Chúng ta đi thôi.”
Phía bên trên Hàn Thiên vẫn đang đối đầu trực diện với Hàn Trí Minh. Kẻ thù không đội trời chung đang ở ngay trước mắt, một tia sát khí lạnh lẽo bao trùm.
“Hàn Thiên, cho dù hôm nay tao phải chết cũng phải kéo theo mày. Từ nhỏ tới lớn cái gì mày cũng giành với tao. Đến cả người tao thương, em ấy cũng chỉ hướng về mày. Chính mày đã đẩy em ấy ra thế mạng.”
“Vậy kết thúc ở đây đi.” Hàn Thiên cũng không muốn tiếp tục đôi co với hắn, lúc anh đi còn chưa xin phép cô. Anh phải nhanh chóng kết thúc còn trở về chăm vợ
Ngón tay đã đặt trên cò súng, đột nhiên anh có cảm giác còn có người đứng phía sau. Một khẩu súng được hướng thẳng vào đầu anh.
“Hàn Thiên hôm nay mày thua rồi.”
“Anh trai tôi là vì anh mà chết, tôi không thể không trả thù.”
“Trương Hùng?”
Người kia từ từ di chuyển đứng trước mặt anh.
“Cậu…”
Trong ánh mắt Trương Hùng chứa đầy hận thù, căm phẫn.
Hàn Trí Minh ở một bên cười phá lên.
“Hàn Thiên mày không ngờ chứ gì? Thật kích thích, thật kích thích.”
“Mới đầu tao còn tưởng tiểu tử này đặt điều lừa tao, thật không ngờ lại dụ được mày lộ diện. Mày tưởng kế hoạch của tao chỉ có thế thôi sao? Hàn Thiên mày quá xem thường tao rồi.”
“Lần trước mày may mắn thoát chết nhưng làn này thì đừng mơ.”
Hàn Trí Minh giơ chiếc điện thoại ra phía trước, bên trong hiện lên hình ảnh Lí Kiệt, Châu Hân Hân, Hàn Mẫn Nhu đang bị giam lại trong một căn phòng bị đặt bom. Thì ra tất cả là một cái bẫy được giăng sẵn đợi anh nhảy vào.
Chuyển cảnh hình ảnh Vương Bảo An đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, không thấy Trí Anh đâu cả.
“Không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì bỏ súng xuống.”
Cạch…Khẩu súng trên tay anh bị ném qua một bên. Tên này lại dám lấy cô ra để uy hiếp anh.
“Haha Hàn Thiên cuối cùng mày cũng chỉ là kẻ thua cuộc.”
“Trương Hùng, nổ súng đi. Nhưng nhớ phần đầu để đến cuối cùng.”
Đoàng…
Một phát súng lập tức trúng bụng trái của anh, Hàn Thiên ôm miệng vết thương đầy đau đớn.
“Tốt…tốt lắm. Mau tiếp tục.”
Một thiết bị đặt trong túi áo Trương Hùng lóe sáng. Anh ta khựng lại.
Hàn Trí Minh thấy vậy liền cau mày thúc giục: “Mày còn chờ gì nữa? Tiếp tục đi.”
Đòang…
Một phát súng nữa được bắn ra nhưng lần này viên đạn lại bay tới từ phía sau trúng ngay cánh tay của Trương Hùng. Máu bắt đầu rơi xuống nền đất.
Cả ba theo phản xạ nhìn về hướng đó.
“Bảo An?”
Vương Bảo An mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc búi cao. Tư thế bắn súng thật ngầu.
“Tại sao em?”
“Hàn Thiên, lần nào anh cũng bỏ em lại một mình. Lần này đừng thế nữa.”
Vương Bảo An đã sớm nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh và Hàn Duệ. Cô biết thế nào anh cũng sẽ giấu mình tự hành động nên đã vờ như đang ngủ. Đợi khi anh vừa ra ngoài cô cũng liền bám theo. Nhưng cũng phải mất kha khá thời gian để thuyết phục Trí Anh. Trước khi rời khỏi cô còn không quên chuẩn bị sẵn một đoàn băng ghi hình bản thân đang ngồi coi TV. Đợi khi có tín hiệu hệ thống camera lắp đặt trong nhà bị xâm nhập thì Trí Anh sẽ là người phụ trách giúp cô lừa kẻ kia.
Hàn Trí Minh ngây người mấy giây rồi hét lớn: “Trương Hùng mau bắn cô ta đi.”
Khẩu súng trên tay Trương Hùng từ từ di chuyển.
Nụ cười trên môi Hàn Trí Minh cứng đờ, bởi hướng súng trên tay Trương Hùng là nhắm vào mình.
“Mày…mày đang làm gì? Nó mới là kẻ dồn anh trai mày vào chỗ chết.”