Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn - Chương 192
“Anh có muốn vào trong một lát không?”
“Hôm nay tôi còn có việc không tiện lắm. Cô có thể cho tôi số liên lạc được không?” Trương Hùng lấy điện thoại đưa ra phía trước.
“Nếu cô không phiền thì tôi có thể mời cô một bữa thay cho lời xin lỗi?”
“Được.” Theo cảm nhận của Châu Hân Hân thì người này khá tốt, lại rất có trách nhiệm. Kết bạn với người này quả là sự lựa chọn không tồi. Cô nhận lấy điện thoại rồi nhập số, add wechat.
“Vậy tôi sẽ liên lạc với cô sau. Bye bye.”
“Bye bye.”
….
Vương Bảo An và Hàn Thiên đã về đến trụ sở. Tưởng Lam và Hàn Khải vừa nhìn thấy anh thì vô cùng sửng sốt. Đứa con trai yêu quý của bọn họ chưa chết còn đang khỏe mạnh đứng trước mặt họ.
Tưởng Lam hai mắt ngấn nước: “Thiên Thiên là con thật sao? Ta không nằm mơ chứ? Là mơ sao?” Đã bao đêm kể từ ngày biết tin con trai mình chết trong vụ nổ máy bay thì không đêm nào bà có giấc ngủ yên. Một nỗi ám ảnh cứ lặp đi lặp lại trở thàng cơn ác mộng kinh hòang không thoát ra được. Còn Hàn Khải, ông luôn nén nỗi nhớ thương con vào tận sâu trong trái tim. Bình thường không thể hiện ra bên ngoài nhưng mỗi khi chỉ có một mình lại lấy ảnh anh ra nhìn một cách trầm ngâm.
“Mẹ, anh ấy chưa chết.”
Tương Lam chạy tới ôm vội lấy con mình.
“Cảm tạ trời phật.”
Bà đánh liên tiếp vào người anh, vừa đánh vừa mắng trách: “Cái thằng trời đánh, bình thường con làm gì ta cũng không can thiệp nên con học được cái trò dám lấy sống chết ra để dọa hai ông lão, bà lão này.
“Mẹ con cũng là bất đắc dĩ, xin lỗi mẹ.”
Tương Lam buông anh ra rồi kau nước mắt.
“Đã buêts lỗi thì ra trước cửa phòng quỳ iwr đó cho ta.”
“Mẹ…”
“Nhanh đi.”
Nãy giờ chỉ mày trách mắng Hàn Thiên mà suýt nữa bỏ quên con dâu ở một bên. Bà cầm tay dắt cô vào ghế ngồi.
“Con xem dạo này gầy đi không ít.”
Vương Bảo An thầm nghĩ bản thân đã tăng đến 2kg vậy mà trong mắt bà lại thành xanh xao, gầy đi không ít.