Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn - Chương 196
Vừa thấy Hàn lão gia và Hàn phu nhân đi vào tất cả mọi quan khách đều nâng ly chúc mừng:
“Chúc mừng Hàn lão gia, xin chúc mừng.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
“Cảm ơn.”
“Xin cảm ơn.”
Xe của Hàn Thiên đã tới, cả ba mở cửa bước xuống xe. Hàn Thiên vừa đi vào đã nghe thấy tiếng chúc mừng không ngớt từ mọi người.
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan đứng phía sau Tưởng Lam.
…
Vương Bảo An đã trang điểm và thay lễ phục xong. Nhìn chiếc đồng hồ đang chạy từng phút từng giây, tim cô cũng đập liên hồi.
Lí Kiệt trong bộ âu phục trắng cũng đã tới. Anh đặt nhẹ lên vai cô: “Căng thẳng lắm sao?”
“Ừm, có chút chút.”
“Em gái của anh hôm nay rất rất xinh đẹp, là cô dâu đẹp nhất từ trước tới giờ mà anh gặp. Người chú rể kia thật có phước quá đi.”
“Anh đừng chọc em.”
“Được rồi sắp tới giờ lành rồi, mau đi thôi.”
“Ừm.”
“À phải rồi Hân Hân đâu?”
“Cậu ấy đang chỉnh lại tóc.”
“Con nhỏ này làm gì cũng chậm chạm.”
“Em đã xong rồi đây.” Châu Hân Hân ngày hôm nay chính là phù dâu xinh đẹp của cô.
…
Hàn Thiên hướng ánh mắt đầy căng thẳng ra phía cửa, chờ đợi cô dâu của mình bước vào.
Dưới những tia nắng ấm áp, Vương Bảo An trong bộ váy cưới, tay cầm bó hoa đỏ thắm, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng đằng sau cài khăn voan cùng Lí Liệt và Châu Hân Hân bước vào lễ đường. Vì cô không có người thân, ba mẹ đã qua đời nên Lí Kiệt với vai trò là người anh trai dẫn cô vào lễ đường.
Vương Bảo An mỉm cười xinh đẹp khiến Hàn Thiên ngây người. Tất cả mọi người đều im lặng chăm chú nhìn cô không rời.
Mẹ của Trình Nhất Hoan là Quách Khả Ái ngồi bên cạnh Tưởng Lam khẽ nói: “Con dâu bà đây sao? Thật xinh đẹp, thằng bé Hàn Thiên này đúng là có mắt nhìn, chẳng bù cho thằng con tôi đến giờ vẫn cô quạnh.
Hàn Thiên từng bước, từng bước tiến về phía cô, ánh mắt si mê không rời.
Vương Bảo An vô cùng căng thẳng, tay nắm chặt bó hoa trên tay.
“Đừng căng thẳng.” Lí Kiệt nói.
“Bảo An, em thật đẹp.”
Lí Kiệt đưa tay của Vương Bảo An cho Hàn Thiên: “Em ấy sau này giao lại cho cậu,nếu còn dám làm em ấy tổn thương tôi sẽ là người đầu tiên tìm cậu tính sổ.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không.” Hàn Thiên ôn nhu nhìn vào mắt cô nói.
Mười ngón tay khẽ đan lại vào nhau, cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc. Cô và anh cùng nhau bước trên thảm đỏ trải đầy cánh hoa trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Tưởng Lam nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc, cuối cùng sau bao sóng gió hạnh phúc đã dang tay chào đón họ.
“Em đừng khóc, hôm nay là ngày vui của hai con em phải cười lên mới phải.” Hàn Khải tuy nói thế nhưng vẫn đưa tay ra lau nước mắt cho bà.
“Tại em vui quá thôi.”
Đứng trước bục tuyên thệ.
“Mời hai người cùng tuyên thệ.”
Hàn Thiên vẫn là ánh mắt ôn nhu nhìn cô không rời, anh nói lớn: “Tôi Hàn Thiên nguyện một đời yêu thương Vương Bảo An, là bờ vai vững chắc, là chỗ dựa tinh thần cả đời cho em ấy, mãi mãi không chia lìa.”
Vương Bảo An cũn nghẹn ngào xúc động nói: “Em cũng nguyện ý ở bên anh một đời, kiếp này chỉ yêu mình anh.”
“Bảo bối đừng khóc.”
“Em…”
“Mời trao nhẫn.”
Cặp nhẫn này là do Hàn Thiên thiết kế lại, có sự chỉnh sửa để hoàn thiện hơn cặp nhẫn trước.
Cả hai trao nhẫn cho nhau, Hàn Thiên kéo cô ôm vào lòng.
“Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời anh.”
“Em cũng rất vui, rất hạnh phúc Thiên Thiên.
Cả hai lại một lần nữa trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Xung quanh liền vang lên tiếng gieo hò và tiếng vỗ tay.
Lí Kiệt và Hàn Mẫn Nhu nắm chặt tay, ánh mắt hướng nhìn nhau.
Còn Trình Nhất Hoan bị bắt gặp khi đang lén nhìn Hàn Duệ. Anh lập tức quay mặt đi hướng khác hơi ngại ngùng.
Phía bên kia, Trường Hùng và Châu Hân Hân không biết từ bao giờ đã đứng cạnh bên nhau cùng hướng ánh mắt về phía lễ đường.
Vậy là sau bao nhiêu thử thách, cuối cùng họ cũng đã có một kết thúc viên mãn.
CHÍNH HOÀN VĂN….