NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài - Chương 37

  1. Home
  2. Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
  3. Chương 37
Prev
Next

Chương 37: Hạnh Phúc, Bảo Vệ Em Suốt Đời
Trong lòng cố Nhược Hy đau xót, bèn nhẹ nhàng xoa đầu anh trai như dỗ dành một đứa bé nhận lỗi: “Không sao cả, đã qua rồi, sau này anh hứa là không đi lung tung nữa nhé? Hơn nữa mấy cái tên nhà giàu ờ bãi đỗ xe rất là ngang ngược, lái xe không bao giờ nhìn người, rất nguy hiểm đấy.”
cố Nhược Hy cầm bàn tay bị thương của anh mình, cẩn thận dán băng keo lên: “Có phải là anh còn đau lắm không?”
Cố Nhược Dương lắc đầu, giương đôi mắt trong vắt nhìn cố Nhược Hy, gương mặt chìm trong ánh mắt trời, cực kỳ tuấn tú, rất là đẹp trai, nhưng IQ chỉ có ba tuổi.
Trong lòng cố Nhược Hy tê tái, nước mắt rơi xuống.
“Em Nhược Hy, anh muốn…” cố Nhược Dương cúi đầu, thì thào: “Dì Trần làm hộ công xong còn phải đến bãi đỗ xe lau xe. Dì nói
người giàu sẽ cho rất nhiều tiền boa, dì ấy không muốn làm hộ công nữa. Anh cũng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, cho em đi học, để em Nhược Hy không cần vất vả như vậy nữa.”
Rốt cuộc Cố Nhưọ’c Hy không nhịn được nữa, lao vào lồng ngực anh trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt. Cố Nhược Dương bắt đầu luống cuống, vội vàng ôm lấy Cố Nhược Hy, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy yếu của cô, an ủi cô với giọng thì thầm căng thẳng: “Đừng khóc, đừng khóc, em gái ngoan, em gái ngoan, đừng khóc.”
cố Nhược Hy chôn đầu trong ngực anh trai, cố gắng nhịn tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi như suối, không thể ngừng được.
ở xa xa, một chiếc xe thể thao chạy vào bệnh viện, Lục Nghệ Thần bước xuống xe, sau đó có một cô gái tóc quăn màu nâu mặc váy dài Bohemian bước xuống khỏi xe, thân thiết ôm lấy cánh tay Lục Nghệ Thần, dịu dàng tựa vào vai anh.
Lục Nghệ Thần cưng chiều mà gõ vào cái mũi xinh đẹp của cô ấy, anh đang định đi vào bệnh
viện với cô ấy, bỗng nhiên lại dừng bước. Cùng hướng mặt trời, anh híp mắt nhìn về phía công viên xanh mát xán lạn kia…
Anh nhìn thấy rõ ràng trong đám cây xanh xanh ấy, trên chiếc ghế dài màu trắng, bóng lưng một cô gái nhỏ bé yếu ớt đang rúc đầu vào ngực một người đàn ông.
Cô gái nhỏ kia luôn mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh lam không thay đổi, cho dù là cách rất xa nhưng anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Cố Nhược Hy.
Lục Nghệ Thần nhíu mày theo bản năng, hình ảnh đập vào mắt anh vô cùng chói mắt.
“Anh nhìn cái gì thế?”
An Khả Hinh nghiêng đầu nhìn Lục Nghệ Thần, nhìn theo ánh mắt của Lục Nghệ Thần đang hướng về phía xa xôi, chú ý đến công viên xanh hóa được cắt sửa rất hoàn mỹ, nhưng không phát hiện có gì đặc biệt. Có điều cô thấy vẻ mặt Lục Nghệ Thần có hơi âm u, An Khả Hình mỉm cười
nói.
“Nếu anh không hài lòng về tạo hình xanh hóa được cắt sửa ờ bên kia thì có thể đổi một người thiết kế cây xanh công viên khác, cho đến khi anh hài lòng mới thôi, đừng có làm mặt đen như thế, anh coi kìa, viện trưởng Lý đang lau mồ hôi luôn rồi.”
Lục Nghệ Thần vội vàng thu hồi cảm xúc lỡ lộ ra trên mặt, mỉm cười ôn hòa với An Khả Hình, đó là vẻ mặt mà anh chỉ thể hiện với một mình An Khả Hình, khiến bác sĩ đang chào đón ở bên cạnh cực kỳ ngưỡng mộ cô ta.
“Chúng ta đi vào thôi.” Lục Nghệ Thần ôm vai An Khả Ninh, đi vào tòa nhà bệnh viện.
“Người ta vừa mới đáp máy bay, đang mệt gần chết đây này, các anh còn không buông tha em.” An Khả Hinh bĩu môi hờn dỗi, không cam tâm là mấy.
“Ngoan đi, ai cũng đang đợi em cả.” Lục Nghệ Thần xoa đầu cô với vẻ cưng chiều, An Khả Hinh vội vàng bảo vệ kiểu tóc bị anh xoa lung tung, cô ta đã không còn là con nít, anh còn xoa đầu cô ta như vậy, cô ta bèn giả vờ tức giận: “Hừ! Anh vẫn thế thôi, gióng
trống khua chiêng rùm beng không để cho ai có cơ hội nghỉ ngơi.”
Viện trưởng Lý và quản lý cao cấp trong bệnh viện vội đi trước mở đường, các bác sĩ tham dự hố tống ở phía sau, đám người chậm rãi đi, khí thế uy phong lẫm liệt không khác gì hoàng đế giá lâm.
Rốt cuộc Cố Nhược Hy cũng trút hết buồn bã đọng lại trong đáy lòng ra. Cô ngửa đầu lau khô nước mắt trong khóe mắt sưng đỏ, nhìn thấy anh mình lo lắng, bèn cong môi mỉm cười; “Anh,
sau này anh đừng làm chuyện gì một mình, Nhược Hy không mệt chút nào, chỉ cần anh vui vẻ, không buồn không lo là Nhược Hy cũng vui sướng rồi.”
Cố Nhược Dương thấy em gái mỉm cười, cũng bật cười vui vẻ, cầm cốc sữa đã muốn chảy thành nước: “Em Nhược Hy, cho em uống này.”
Cố Nhược Hy uống một ngụm nhỏ trong sự ngọt ngào, đưa cốc sữa cho anh tra: “Anh, ngọt lắm, anh mau uống đi.”
Thấy anh trai sung sướng cắn
ống hút, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh, vui vẻ thỏa mãn kêu lên: “Ngọt quá, ngọt quá, Nhược Hy, đúng là ngọt lắm!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 37"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com