Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài - Chương 40
Chương 40: Người ta đi xa rồi mà anh còn xem
Cô đi ra khỏi bệnh viện với vẻ rối bời, rõ ràng bên ngoài là ánh mặt trời chói mắt, cô lại cảm thấy đầy đầu tối đen, giống như du hồn
chạy trong động tối, không có phương hướng.
Rõ ràng cô nhớ được cửa bệnh viện là cảm ứng hồng ngoại, có thể tự động mở cửa, tại sao cô còn đập đầu vào thủy tinh?
Cô che đầu đau đớn, lúc này mới phát hiện đi nhầm chỗ, bèn quay người đi mở cửa, không ngờ cô lại phát hiện một đôi mắt sáng như sao lạnh đang yên lặng nhìn minh với vẻ dịu dàng chưa từng phai nhạt.
Trong lúc cố Nhược Hy hoảng hốt, cô cảm thấy cặp mắt xinh
đẹp kia như ánh rạng đông phá tan bóng tối, chiếu ánh sáng xuống khắp nơi, dần dần xua tan mây mù.
Cô ngẩn ngơ mà nhìn gương mặt tuấn tú tức giận kia, trong thời gian ngắn, cô tham lam nhìn mà không muốn dời mắt sang chỗ khác.
Bỗng nhiên, một tiếng cười “ha ha” của phái nữ vang vọng bên tai cô: “Cô ấy thật buồn cười, vậy mà đập đầu vào cười.”
Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy máu huyết trong người chảy về trong
nháy mắt, rốt cuộc cô cũng thấy được rõ ràng người trước mắt mình là ai, cũng nghe thấy tiếng động xung quanh. Cô nhìn người kia, thế mà là Lục Nghệ Thần! Phong thái phi phàm như thần trên trời giáng xuống, đang đi vào bệnh viện giữa sự bao quanh của các quản lý cấp cao trong bệnh viện.
Sau lưng anh có hai y tá trẻ nhìn Lục Nghệ Thần với ánh mắt kinh ngạc và hơi sợ hãi, trong phút chốc, bọn họ đã quên phải đến đây ngăn cản cố Nhược Hy.
Khi ánh mắt của cố Nhược Hy
trông thấy cô gái xinh đẹp đang nắm cánh tay Lục Nghệ Thần một cách thân thiết, ngực cô hơi thắt lại, gợn sóng nhè nhẹ không rõ là cảm giác gì. Tiếng cười khúc khích vừa rồi là cùa cô gái kia, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời xanh đẹp trong sáng sớm hôm nay.
Bọn họ đang định vào bệnh viện cùng nhau, vì hành vi đập đầu vào cửa vô cùng buồn cười của Cố Nhược Hy nên bọn họ mới dừng lại.
Trong mắt Lục Nghệ Thần, dịu dàng chưa từng tan đi là biểu lộ
với cô gái xinh đẹp bên cạnh anh.
Cố Nhược Hy bỗng cảm thấy lồng ngực hơi cay cay, cảm giác đó rất nhạt, rất nhẹ, rất dễ bỏ qua.
Đám quản lý cấp cao quan trọng của bệnh viện đang nhìn cố Nhược Hy bằng ánh mắt đuổi khéo. Bệnh viện đã sắp xếp từ trước, trong thời gian này, tất cả những tạp vụ và người khác không được đến gần. Vì Triệu Mặc đã tự mình nói rõ rằng vào lúc cô An Khả Hình ra vào bệnh viện, không thể xảy ra chuyện có
paparazzi như trước.
Sau đó có người bỗng xuất hiện, không thể nghi ngờ gì, đây có thể là chuyện khiến Lục Nghệ Thần nghi ngờ năng lực làm việc của bệnh viện, lỡ như chọc Lục Nghệ Thần giận, không ai gánh nổi.
Cố Nhược Hy coi như không thấy những ánh mắt này, cô không có tâm trạng đè nén biểu cảm gì trên mặt mình, có hơi hờn giận, không thèm nhìn Lục Nghệ Thần mà nhẹ nhàng bỏ đi.
Gương mặt tuấn tú của Lục Nghệ Thần căng thẳng, mãi đến tận khi
khóe mắt anh không còn thấy cố Nhược Hy, mới quay đầu nhìn bóng dáng tóc dài bay bay của Cố Nhược Hy đang đi vào công viên trước cừa bệnh viện, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
“Người ta đi xa rồi mà anh còn xem.’’ An Khả Hinh lắc lắc cánh tay Lục Nghệ Thần.
“Chỉ là thấy hình như cô ấy đi đường không có mắt.” Lục Nghệ Thần trầm giọng nói, có vẻ giận hờn nhàn nhạt.
Vậy mà cô làm bộ không biết anh! Đi ngang qua với vẻ mặt
không hề cảm xúc, như là hai người hoàn toàn xa lạ! Rõ ràng hôm trước ở quán trà, bọn họ còn hôn sâu với nhau, cô còn quấn quít lấy anh, đòi nhẫn kim cương, còn lấy lòng nịnh bợ anh!
Mới qua hai ngày mà đã trở nên xa lạ như thế, cô nhóc này, chẳng những đi đường không có mắt mà e rằng trí nhớ cũng không tốt lắm. Nhưng mà coi bộ cô không vui lắm, chẳng lẽ là vì người đàn ông ôm cô trong công viện kia?
Tâm trạng của Lục Nghệ Thần bỗng tụt dốc không phanh, anh đi vào bệnh viện, bước nhanh đến
mức gần như không ai đuổi kịp.